Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1799
Hà An Sinh
02/01/2022
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ngả lưng vào ghế sô pha rồi rang dộng tay đặt lên thành ghế vòng tay qua vai Nguyễn Tri Hạ. Tri Hạ liền lạnh nhạt nhấc tay của Đình Kiên ra. Thế nhưng anh lại đặt tay lại chỗ cũ. Hai người bọn họ cứ như vậy, người thì nhấc tay ra rồi người lại đặt tay lại.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ không chịu được nữa liền nói: “Tư Mộ Hàn, anh có cảm thấy nhàm chán hay không?”
“Không nhàm chán.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn vô cùng nghiêm túc.
Nghe có vẻ như anh ấy không hề chiếu lệ. Có lẽ Tư Mộ Hàn không hề cảm thấy nhàm chán, ngược lại anh còn thấy nó rất thú vị.
Nguyễn Tri Hạ không hề biết rằng đối với Tư Mộ Hàn, chỉ cần được bên cạnh cô thì dù có làm bất cứ việc gì anh ấy cũng không cảm thấy chán.
Khi thấy Nguyễn Tri Hạ không thèm để ý đến mình nữa, Tư Mộ Hàn liền nhìn Nguyễn Tri Hạ nghiêm túc nói: “Anh có cách thu mua tập đoàn Nguyễn Thị tiết kiệm công sức và thời gian nhất, em có cần không?”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc, đến việc cô muốn thu mua Nguyễn Thị mà Tư Mộ Hàn cũng biết. Điều này cho thấy dù anh ấy không ở bên cạnh cô, nhưng anh vẫn luôn quan tâm tới mọi hoạt động của cô.
“Không phải anh rất bận sao? Sao anh lại biết nhiều chuyện như vậy chứ?” Nguyễn Tri Hạ hỏi ngược lại Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn dựa lưng lại ghế, đáp: “ Chỉ cần là chuyện anh muốn biết thì anh nhất định sẽ tìm mọi cách để biết.”
Nguyễn Tri Hạ nghe rồi chau mày, không nói gì.
Lúc trước, Nguyễn Tri Hạ cũng có thử điều tra về nơi ở của Tư Mộ Hàn, để xem có thể tìm ra anh không. Kết quả cô vẫn không tìm được. Đến việc anh ấy đang ở đâu cô còn không biết, nhưng Tư Mộ Hàn lại có thể biết mọi chuyện của cô. Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy rằng bản thân như đang bị Tư Mộ Hàn nắm giữ trong lòng bàn tay.
“Em không cảm động sao?” Tư Mộ Hàn hỏi.
Anh nghĩ rằng nếu anh nói như vậy Nguyễn Tri Hạ sẽ rất xúc động.
Nguyễn Tri Hạ cứng nhắc đáp: “Cảm động.”
Tư Mộ Hàn thấy vậy nói: “Em nói dối.”
Nguyễn Tri Hạ chỉ lạnh lùng quay ra nhìn anh, cô thầm nghĩ để Tư Mộ Hàn đắc ý một thời gian nữa. Đợi đến khi cô giải quyết xong việc phía Lưu Chiến Hằng thì mọi thứ sẽ kết thúc, cô sẽ dần dần tính sổ với Tư Mộ Hàn.
Món nợ giữa cô và Tư Mộ Hàn, cô nhất định sẽ tính rõ từng món nợ một.
Về phía Đình Kiên, anh đã vốn quen với việc Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt với mình. Anh có thể hiểu cho tâm trạng của cô nhưng điều đó không có nghĩ anh cho rằng những việc mình làm là sai. Bất luận lúc nào anh cũng biết rõ việc anh nên làm nhất là gì. Khi làm bất cứ việc gì anh đều có thể dự đoán và đánh gia được ảnh hưởng cũng như nguy hiểm của nó.
Nguyễn Tri Hạ thản nhiên đáp: “Nếu anh đã biết em nói dối thì còn phải hỏi sao?”
Câu nói của Tri Hạ khiến Tư Mộ Hàn không thể phản bác. Cô ấy nói cũng đúng, dù sao anh cũng biết rõ rằng cô vẫn còn đang giận an.
Tư Mộ Hàn liền mỉm cười, xoa đầu Nguyễn Tri Hạ nói: “Nghe lời anh, em mau chuyển về nhà ở đi. Anh cũng sẽ sớm trở về đó.”
Nguyễn Tri Hạ không nói gì mà chỉ liếc nhìn anh một cách khó chịu.
Tư Mộ Hàn chau mày, sắc mặt bỗng trở nên không vui vẻ.
Anh nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi bất lực nói: “Em!”
Nguyễn Tri Hạ thấy lạ, nghe Tư Mộ Hàn nói vậy, cô cảm thấy dường như cô đã làm việc gì đó khiến anh ấy không thể nhẫn nhịn mà cũng không thể nổi cáu với cô. Rõ ràng anh ấy mới là người quá đáng.
“Chẳng phải anh nói giờ này Thẩm Lệ và Tư Nguyễn đã quay về rồi sao? Tại sao bây giờ vẫn chưa thấy người đâu?” Nguyễn Tri Hạ chuyển chủ đề.
Tư Mộ Hàn đáp: “Về rồi đây.”
Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn quay ra nhìn nhau.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ không chịu được nữa liền nói: “Tư Mộ Hàn, anh có cảm thấy nhàm chán hay không?”
“Không nhàm chán.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn vô cùng nghiêm túc.
Nghe có vẻ như anh ấy không hề chiếu lệ. Có lẽ Tư Mộ Hàn không hề cảm thấy nhàm chán, ngược lại anh còn thấy nó rất thú vị.
Nguyễn Tri Hạ không hề biết rằng đối với Tư Mộ Hàn, chỉ cần được bên cạnh cô thì dù có làm bất cứ việc gì anh ấy cũng không cảm thấy chán.
Khi thấy Nguyễn Tri Hạ không thèm để ý đến mình nữa, Tư Mộ Hàn liền nhìn Nguyễn Tri Hạ nghiêm túc nói: “Anh có cách thu mua tập đoàn Nguyễn Thị tiết kiệm công sức và thời gian nhất, em có cần không?”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc, đến việc cô muốn thu mua Nguyễn Thị mà Tư Mộ Hàn cũng biết. Điều này cho thấy dù anh ấy không ở bên cạnh cô, nhưng anh vẫn luôn quan tâm tới mọi hoạt động của cô.
“Không phải anh rất bận sao? Sao anh lại biết nhiều chuyện như vậy chứ?” Nguyễn Tri Hạ hỏi ngược lại Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn dựa lưng lại ghế, đáp: “ Chỉ cần là chuyện anh muốn biết thì anh nhất định sẽ tìm mọi cách để biết.”
Nguyễn Tri Hạ nghe rồi chau mày, không nói gì.
Lúc trước, Nguyễn Tri Hạ cũng có thử điều tra về nơi ở của Tư Mộ Hàn, để xem có thể tìm ra anh không. Kết quả cô vẫn không tìm được. Đến việc anh ấy đang ở đâu cô còn không biết, nhưng Tư Mộ Hàn lại có thể biết mọi chuyện của cô. Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy rằng bản thân như đang bị Tư Mộ Hàn nắm giữ trong lòng bàn tay.
“Em không cảm động sao?” Tư Mộ Hàn hỏi.
Anh nghĩ rằng nếu anh nói như vậy Nguyễn Tri Hạ sẽ rất xúc động.
Nguyễn Tri Hạ cứng nhắc đáp: “Cảm động.”
Tư Mộ Hàn thấy vậy nói: “Em nói dối.”
Nguyễn Tri Hạ chỉ lạnh lùng quay ra nhìn anh, cô thầm nghĩ để Tư Mộ Hàn đắc ý một thời gian nữa. Đợi đến khi cô giải quyết xong việc phía Lưu Chiến Hằng thì mọi thứ sẽ kết thúc, cô sẽ dần dần tính sổ với Tư Mộ Hàn.
Món nợ giữa cô và Tư Mộ Hàn, cô nhất định sẽ tính rõ từng món nợ một.
Về phía Đình Kiên, anh đã vốn quen với việc Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt với mình. Anh có thể hiểu cho tâm trạng của cô nhưng điều đó không có nghĩ anh cho rằng những việc mình làm là sai. Bất luận lúc nào anh cũng biết rõ việc anh nên làm nhất là gì. Khi làm bất cứ việc gì anh đều có thể dự đoán và đánh gia được ảnh hưởng cũng như nguy hiểm của nó.
Nguyễn Tri Hạ thản nhiên đáp: “Nếu anh đã biết em nói dối thì còn phải hỏi sao?”
Câu nói của Tri Hạ khiến Tư Mộ Hàn không thể phản bác. Cô ấy nói cũng đúng, dù sao anh cũng biết rõ rằng cô vẫn còn đang giận an.
Tư Mộ Hàn liền mỉm cười, xoa đầu Nguyễn Tri Hạ nói: “Nghe lời anh, em mau chuyển về nhà ở đi. Anh cũng sẽ sớm trở về đó.”
Nguyễn Tri Hạ không nói gì mà chỉ liếc nhìn anh một cách khó chịu.
Tư Mộ Hàn chau mày, sắc mặt bỗng trở nên không vui vẻ.
Anh nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi bất lực nói: “Em!”
Nguyễn Tri Hạ thấy lạ, nghe Tư Mộ Hàn nói vậy, cô cảm thấy dường như cô đã làm việc gì đó khiến anh ấy không thể nhẫn nhịn mà cũng không thể nổi cáu với cô. Rõ ràng anh ấy mới là người quá đáng.
“Chẳng phải anh nói giờ này Thẩm Lệ và Tư Nguyễn đã quay về rồi sao? Tại sao bây giờ vẫn chưa thấy người đâu?” Nguyễn Tri Hạ chuyển chủ đề.
Tư Mộ Hàn đáp: “Về rồi đây.”
Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn quay ra nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.