Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1868
Hà An Sinh
07/01/2022
Nếu như không phải nhờ Nguyễn Tri Hạ, ngày đó có lẽ anh không thể sống sót trở về rồi.
Có thể anh phải chịu áp lực tâm lý quá lớn, lớn đến nỗi anh không chịu nổi.
Không ai có thể hiểu được nổi thống khổ của anh, cũng không có ai muốn hiểu.
Lúc đó, trong lời kể của Nguyễn Tri Hạ, anh rút ra được kết luận Tiêu Giai Kỳ là một người mẹ không có chút trách nhiệm nào.
Nhưng trong lời của cô đều có ẩn ý, kiếm cớ giúp Tiêu Giai Kỳ.
Mà mẹ của anh cho đến lúc chết cũng đều đang bảo vệ anh, nếu như anh cứ vậy mà chết đi thì cũng phụ lòng của mẹ rồi.
Mẹ vô cùng yêu thương anh.
“Thật không ngờ, em vẫn luôn cất giữ chiếc bút máy đó, anh cũng đã quên chuyện này rồi cho đến khi thấy chiếc bút máy ở chỗ em, hoàn toàn không ngờ tới.”
Tư Mộ Hàn híp mắt nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ lập tức nở nụ cười lấy lòng, nói thêm: “Lúc em giúp Nguyễn Hương Thảo gả cho anh thì anh cũng chưa nhận ra em mà!”
Tư Mộ Hàn trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt nghiêm túc vài phần.
Nguyễn Tri Hạ không chắc chắn, hỏi: “Không phải chứ, lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã nhận ra rồi sao?”
“Không.” Tư Mộ Hàn bình tĩnh nói: “Chủ yếu là quá xấu đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tri Hạ xụ xuống, gọi tên của anh từng chữ một: “Tư Mộ Hàn!”
Tư Mộ Hàn cầm tay cô: “Chính em muốn nói về chuyện này mà.”
Nguyễn Tri Hạ hừ một tiếng, sắc mặt khó coi: “Khẩu vị của anh cũng nặng lắm, em mang bộ mặt ‘quá xấu’ mà anh cũng có thể hôn được.”
Tư Mộ Hàn cũng không phản bác, nghiêng người: “Không phải vậy sao?”
Anh làm bộ chuẩn bị hôn.
Lúc này, cửa phòng nghỉ bị người ta đẩy nhẹ ra, phát lên tiếng “két” nhỏ.
Tư Mộ Hàn ngừng lại, đứng thẳng người lên quay đầu nhìn ra cửa.
Thời Dũng đẩy cửa vào, dáng vẻ hơi khó xử.
Anh ta sờ đầu, khẽ gật đầu: “Cậu chủ, mợ chủ, đã có kết quả kiểm tra rồi.”
Bầu không khí vốn đang thoải mái trong phòng nghỉ lập tức không còn nữa.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ tận lực khống chế vẻ mặt của mình, nhưng vẫn không kiềm chế được mà thu lại nụ cười.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Em đợi ở đây để anh đi xem nhé.”
Anh nói xong, cứ nhìn Nguyễn Tri Hạ như vậy, chờ câu trả lời của cô.
Tư Mộ Hàn bảo, muốn cô ở đây chờ anh.
Ý của anh chính là anh sẽ không nói cho cô biết tình trạng bệnh của cô.
Con người thật ra rất khó bị người khác lừa dối, điều người ta am hiểu nhất chính là lừa mình dối người.
Hiện giờ Tư Mộ Hàn chính là như vậy.
Có phải anh cho rằng, chỉ cần anh không nói thật tình trạng của cô cho cô biết thì cô vẫn có thể sống như trước đây sao?
Nguyễn Tri Hạ cười nói: “Nhưng em cũng muốn biết tình trạng của mình.”
Tư Mộ Hàn là một người cẩn thận nội liễm, chuyện anh muốn giấu thì tuyệt đối có thể giấu đi mà không để lại chút dấu vết nào.
Anh từ từ nói: “Sức khỏe của em không tốt, ở đây chờ anh.”
Giọng nói của anh cương quyết.
Có thể anh phải chịu áp lực tâm lý quá lớn, lớn đến nỗi anh không chịu nổi.
Không ai có thể hiểu được nổi thống khổ của anh, cũng không có ai muốn hiểu.
Lúc đó, trong lời kể của Nguyễn Tri Hạ, anh rút ra được kết luận Tiêu Giai Kỳ là một người mẹ không có chút trách nhiệm nào.
Nhưng trong lời của cô đều có ẩn ý, kiếm cớ giúp Tiêu Giai Kỳ.
Mà mẹ của anh cho đến lúc chết cũng đều đang bảo vệ anh, nếu như anh cứ vậy mà chết đi thì cũng phụ lòng của mẹ rồi.
Mẹ vô cùng yêu thương anh.
“Thật không ngờ, em vẫn luôn cất giữ chiếc bút máy đó, anh cũng đã quên chuyện này rồi cho đến khi thấy chiếc bút máy ở chỗ em, hoàn toàn không ngờ tới.”
Tư Mộ Hàn híp mắt nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ lập tức nở nụ cười lấy lòng, nói thêm: “Lúc em giúp Nguyễn Hương Thảo gả cho anh thì anh cũng chưa nhận ra em mà!”
Tư Mộ Hàn trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt nghiêm túc vài phần.
Nguyễn Tri Hạ không chắc chắn, hỏi: “Không phải chứ, lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã nhận ra rồi sao?”
“Không.” Tư Mộ Hàn bình tĩnh nói: “Chủ yếu là quá xấu đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tri Hạ xụ xuống, gọi tên của anh từng chữ một: “Tư Mộ Hàn!”
Tư Mộ Hàn cầm tay cô: “Chính em muốn nói về chuyện này mà.”
Nguyễn Tri Hạ hừ một tiếng, sắc mặt khó coi: “Khẩu vị của anh cũng nặng lắm, em mang bộ mặt ‘quá xấu’ mà anh cũng có thể hôn được.”
Tư Mộ Hàn cũng không phản bác, nghiêng người: “Không phải vậy sao?”
Anh làm bộ chuẩn bị hôn.
Lúc này, cửa phòng nghỉ bị người ta đẩy nhẹ ra, phát lên tiếng “két” nhỏ.
Tư Mộ Hàn ngừng lại, đứng thẳng người lên quay đầu nhìn ra cửa.
Thời Dũng đẩy cửa vào, dáng vẻ hơi khó xử.
Anh ta sờ đầu, khẽ gật đầu: “Cậu chủ, mợ chủ, đã có kết quả kiểm tra rồi.”
Bầu không khí vốn đang thoải mái trong phòng nghỉ lập tức không còn nữa.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ tận lực khống chế vẻ mặt của mình, nhưng vẫn không kiềm chế được mà thu lại nụ cười.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Em đợi ở đây để anh đi xem nhé.”
Anh nói xong, cứ nhìn Nguyễn Tri Hạ như vậy, chờ câu trả lời của cô.
Tư Mộ Hàn bảo, muốn cô ở đây chờ anh.
Ý của anh chính là anh sẽ không nói cho cô biết tình trạng bệnh của cô.
Con người thật ra rất khó bị người khác lừa dối, điều người ta am hiểu nhất chính là lừa mình dối người.
Hiện giờ Tư Mộ Hàn chính là như vậy.
Có phải anh cho rằng, chỉ cần anh không nói thật tình trạng của cô cho cô biết thì cô vẫn có thể sống như trước đây sao?
Nguyễn Tri Hạ cười nói: “Nhưng em cũng muốn biết tình trạng của mình.”
Tư Mộ Hàn là một người cẩn thận nội liễm, chuyện anh muốn giấu thì tuyệt đối có thể giấu đi mà không để lại chút dấu vết nào.
Anh từ từ nói: “Sức khỏe của em không tốt, ở đây chờ anh.”
Giọng nói của anh cương quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.