Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1922
Hà An Sinh
11/01/2022
Sau khi Tạ Sinh nhận nuôi anh ta, cho anh ta cơm no áo ấm, nhận một nền giáo dục tốt nhất, sau khi trưởng thành thì trở nên vô cùng nổi bật.
Nhưng bây giờ anh ta lại gầy đi, thêm cả việc bị Tư Mộ Hàn tính kế, cả người như bị ép lại bởi một luồng khí nào đó, vốn dĩ vẫn có thể ngụy trang thành dáng vẻ lương thiện ôn hòa, nhưng nay anh ta đã không thể duy trì nổi nữa.
Cả người anh ta toát ra một luồng khi u ám, dần dần lộ ra bản tính chân thật.
Người giỏi ngụy trang như anh ta, nay đã thất bại hoàn toàn, cũng không nhất thiết phải giả vờ làm gì nữa.
Gương mặt Tư Mộ Hàn khẽ nhăn lại, lạnh lùng nói: “Chuyện đến bước này rồi, vẫn không muốn nói?”
Nguyễn Tri Hạ rất thông minh cũng hiểu rất rõ về anh ta.
Ban đầu khi Ly đến tìm Tư Mộ Hàn thương lượng, Tư Mộ Hàn đã có suy tính riêng, nhưng cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, đồng ý với điều kiện của Ly.
Vì vậy, anh tạo ra một cơ hội cho Lưu Chiến Hằng vượt ngục.
Dã tâm của Lưu Chiến Hằng rất lớn, có cơ hội đương nhiên anh ta sẽ chạy trốn.
Nhưng anh ta không biết được, Tư Mộ Hàn đã ở bên ngoài chờ sẵn.
Anh ta chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Tư Mộ Hàn.
Nếu như Nguyễn Tri Hạ không xảy ra chuyện gì, Tư Mộ Hàn cũng không tính gặp lại Lưu Chiến Hằng nữa.
Lưu Chiến Hằng thấp giọng cười.
Tiếng cười của anh ta lúc đầu có hơi nhỏ, dần dần âm thanh phát ra lại càng lớn hơn.
Âm thanh u ám vang vọng lại trong căn phòng, có chút lạnh lẽo, khiến những người nghe cảm thấy rợn người.
Đám vệ sĩ đứng sau Tư Mộ Hàn nhìn nhau không biết làm gì, cẩn thận quan sát Lưu Chiến Hằng, chú ý đến từng phản ứng của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không có biểu cảm gì đứng trước đám người, đừng nói đến chuyện thay đổi sắc mặt, đến mắt anh cũng không thèm chớp.
Anh đối đầu với Lưu Chiến Hằng cũng đã lâu rồi, đến nay anh có đầy đủ sự kiên nhẫn để đối diện với Lưu Chiến Hằng.
Anh có thể không làm cái gì cả, có thể mang tất cả thời gian rảnh ra để lãng phí trên người Lưu Chiến Hằng.
Cuối cùng, Lưu Chiến Hằng cũng ngừng cười, phẫn nộ quát: “Nói?”
Anh ta ngước lên nhìn Tư Mộ Hàn: “Mày muốn tao nói vì sao Nguyễn Tri Hạ bị như thế à?”
Lưu Chiến Hằng nói xong liền giơ hai cánh tay ra, bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Tao không biết, tao chỉ là một bác sĩ tâm lí, cái tao chữa là tâm bệnh, không phải là bệnh ở trên người, nhé?”
“Ha ha!”
Anh ta nói xong liền cười lớn.
Trông như một tên điên, khiến những người xung quanh kinh ngạc.
Sau khi mở cửa ra bác Lâm vẫn chưa rời đi, mà đứng ở cách đó không xa.
Ông nhìn thấy Lưu Chiến Hằng như vậy, liền tiến lên phía trước nói với Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, trừ lúc mới đến đây cậu ta có gây ồn ào ra thì vẫn luôn rất yên tĩnh, tôi nghi ngờ… có phải cậu ta có vấn đề ở đây không?”
Bác Lâm chỉ vào đầu mình.
Tư Mộ Hàn mím môi, vẫn không có biểu cảm gì.
“Lưu Chiến Hằng, anh không cần phải giả điên giả ngốc, tôi có thể đưa anh từ trong tù ra đây, thì đương nhiên tôi cũng sẽ có cách khiến cho anh phải mở miệng.”
Tư Mộ Hàn nói xong, liền quay người rời đi.
Lưu Chiến Hằng đang giả điên giả dại, đột nhiên hét lớn: “Tư Mộ Hàn, mày quay lại cho tao! Mày không muốn biết Nguyễn Tri Hạ còn có thể cứu được hay không à? Mày quay lại tao sẽ nói cho mày.”
Nhưng bây giờ anh ta lại gầy đi, thêm cả việc bị Tư Mộ Hàn tính kế, cả người như bị ép lại bởi một luồng khí nào đó, vốn dĩ vẫn có thể ngụy trang thành dáng vẻ lương thiện ôn hòa, nhưng nay anh ta đã không thể duy trì nổi nữa.
Cả người anh ta toát ra một luồng khi u ám, dần dần lộ ra bản tính chân thật.
Người giỏi ngụy trang như anh ta, nay đã thất bại hoàn toàn, cũng không nhất thiết phải giả vờ làm gì nữa.
Gương mặt Tư Mộ Hàn khẽ nhăn lại, lạnh lùng nói: “Chuyện đến bước này rồi, vẫn không muốn nói?”
Nguyễn Tri Hạ rất thông minh cũng hiểu rất rõ về anh ta.
Ban đầu khi Ly đến tìm Tư Mộ Hàn thương lượng, Tư Mộ Hàn đã có suy tính riêng, nhưng cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, đồng ý với điều kiện của Ly.
Vì vậy, anh tạo ra một cơ hội cho Lưu Chiến Hằng vượt ngục.
Dã tâm của Lưu Chiến Hằng rất lớn, có cơ hội đương nhiên anh ta sẽ chạy trốn.
Nhưng anh ta không biết được, Tư Mộ Hàn đã ở bên ngoài chờ sẵn.
Anh ta chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Tư Mộ Hàn.
Nếu như Nguyễn Tri Hạ không xảy ra chuyện gì, Tư Mộ Hàn cũng không tính gặp lại Lưu Chiến Hằng nữa.
Lưu Chiến Hằng thấp giọng cười.
Tiếng cười của anh ta lúc đầu có hơi nhỏ, dần dần âm thanh phát ra lại càng lớn hơn.
Âm thanh u ám vang vọng lại trong căn phòng, có chút lạnh lẽo, khiến những người nghe cảm thấy rợn người.
Đám vệ sĩ đứng sau Tư Mộ Hàn nhìn nhau không biết làm gì, cẩn thận quan sát Lưu Chiến Hằng, chú ý đến từng phản ứng của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không có biểu cảm gì đứng trước đám người, đừng nói đến chuyện thay đổi sắc mặt, đến mắt anh cũng không thèm chớp.
Anh đối đầu với Lưu Chiến Hằng cũng đã lâu rồi, đến nay anh có đầy đủ sự kiên nhẫn để đối diện với Lưu Chiến Hằng.
Anh có thể không làm cái gì cả, có thể mang tất cả thời gian rảnh ra để lãng phí trên người Lưu Chiến Hằng.
Cuối cùng, Lưu Chiến Hằng cũng ngừng cười, phẫn nộ quát: “Nói?”
Anh ta ngước lên nhìn Tư Mộ Hàn: “Mày muốn tao nói vì sao Nguyễn Tri Hạ bị như thế à?”
Lưu Chiến Hằng nói xong liền giơ hai cánh tay ra, bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Tao không biết, tao chỉ là một bác sĩ tâm lí, cái tao chữa là tâm bệnh, không phải là bệnh ở trên người, nhé?”
“Ha ha!”
Anh ta nói xong liền cười lớn.
Trông như một tên điên, khiến những người xung quanh kinh ngạc.
Sau khi mở cửa ra bác Lâm vẫn chưa rời đi, mà đứng ở cách đó không xa.
Ông nhìn thấy Lưu Chiến Hằng như vậy, liền tiến lên phía trước nói với Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, trừ lúc mới đến đây cậu ta có gây ồn ào ra thì vẫn luôn rất yên tĩnh, tôi nghi ngờ… có phải cậu ta có vấn đề ở đây không?”
Bác Lâm chỉ vào đầu mình.
Tư Mộ Hàn mím môi, vẫn không có biểu cảm gì.
“Lưu Chiến Hằng, anh không cần phải giả điên giả ngốc, tôi có thể đưa anh từ trong tù ra đây, thì đương nhiên tôi cũng sẽ có cách khiến cho anh phải mở miệng.”
Tư Mộ Hàn nói xong, liền quay người rời đi.
Lưu Chiến Hằng đang giả điên giả dại, đột nhiên hét lớn: “Tư Mộ Hàn, mày quay lại cho tao! Mày không muốn biết Nguyễn Tri Hạ còn có thể cứu được hay không à? Mày quay lại tao sẽ nói cho mày.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.