Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 202
Hà An Sinh
07/10/2021
Nguyễn Tri Hạ nói, một cánh tay đặt lên ngực anh, ngón tay thon dài mềm mại nhẹ nhàng vuốt lên qua bộ quần áo ở nhà mêm mại, giống như một con mèo con chưa mọc móng vuốt sắc nhọn, cào một chút liền ngứa đến tận trong tim.
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn vừa sâu vừa sắc, tay đưa ra cầm chặt bàn tay đang làm loạn trên ngực của anh, lạnh lùng nói: “Trước kia còn một lòng một dạ với Tư Mộ Hàn, bây giờ thì lại quyến rũ tôi, phụ nữ các người thật sự hay thay đổi!”.
Nguyễn Tri Hạ mặc dù không quen bị đàn ông cầm chặt tay như này, nhưng thân phận bây giờ của cô là người phụ nữ đã yêu “Tư Gia Thành” rồi lại muốn quyến rũ anh, tự nhiên không thể thu tay về.
Cô nhìn anh cười mỉm: “Điều này làm sao có thể gọi là hay thay đổi? Chỉ cần là một người phụ nữ có đầu óc rõ ràng, đều sẽ lựa chọn giống như tôi.”
Ngừng một chút bỗng nhiên, Nguyễn Tri Hạ kiễng bàn chân lên, đến gần bên tai anh nói: “Tôi cảm thấy đàn ông các anh càng giỏi thay đổi, anh trước đây luôn trêu chọc tôi, bây giờ tôi đưa tới tận cửa rồi, anh lại nói tôi hay thay đổi, đàn ông các anh đều hèn như vậy sao, đưa tới tận cửa không muốn, không có được lại đi cợt nhã?”
Nguyễn Tri Hạ từ lâu đã muốn chửi anh rồi, cô từ trước đến giờ chưa bao giờ khoái chí như vậy!
Tư Mộ Hàn chỗ nào chưa nghe ra thì chính là người phụ nữ này đổi cách chửi anh, nhưng mà anh ta có một chút nghĩ không ra, người phụ nữ này hai ngày này không được bình thường.
Cô dường như là cố ý quyến rũ anh, nhưng mà khi dựa gần vào anh, rõ ràng cảm nhận được cả người của cô lo lắng đến cứng đờ.
Lẽ nào cô là muốn cầu xin anh giúp nhà họ Nguyễn?
Cái ý nghĩ này xuất hiện, liền bị anh ta lược bỏ rồi.
Lần trước bởi vì Tiêu Giai Kỳ mà bị bắt cóc, cô đối với nhà họ Nguyễn đã cực kì tuyệt vọng rồi.
Thấy “Tư Gia Thành” cứ không nói lời nào, sắc mặt nặng nề chỉ nhìn chằm chằm vào bản thân mình, Nguyễn Tri Hạ lòng muốn rút lui, đang muốn đem tay rút ra, thì nghe thấy “Tư Gia Thành” trầm thấp nói: “Xem ra cô đối với ba từ ‘ đưa tận cửa’ có hiểu lầm rất nặng, tối hôm nay đi club Kim Hải, để cô mở mang kiến thức thấy được một chút thế nào là ‘đưa tận cửa’chân chính.”
Anh nói xong, giữ tay cô đặt lên môi nhẹ nhàng hôn một chút, đôi môi nhạt nhẽo, lộ ra nụ cười dài đầy thâm sâu.
Người phụ nữ này đã muốn chơi, vậy thì chơi lớn luôn.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt đứng tại chỗ.
Đây không giống như cô nghĩ, anh vừa rồi vẫn khá tức giận, làm sao mà đột nhiên liền thay đổi?
“Tư Gia Thành” người đàn ông này, tâm tư quá sâu, người bình thường căn bản suy nghĩ không thấu.
Nguyễn Tri Hạ bắt đầu có chút hối hận, cô chỉ cảm thấy bản thân có thể sẽ trộm gà không được lại còn mất nắm gạo.
“Tư Gia Thành” ở nhà chưa được bao lâu thì đã ra ngoài rồi.
Cô một mình ở nhà cũng lười nấu cơm, liền mua thức ăn đi ra phòng thuê.
Tư Gia Thành nhỏ lại đang chơi game, cậu nằm nửa người ở trên sofa, phía trước mặt bàn là một đống rác,là một thiếu niên nghiện internet đích thực.
Nguyễn Tri Hạ nhẫn nhịn cầm thùng rác đem toàn bộ rác bỏ vào, chắp tay bên hông đến đứng trước mặt cậu ta nói: “Cậu không phải không có tiền sao? Làm sao mà ngày nào cũng có thể ăn vặt nhiều như vậy?”
“Lúc đến thì mua, toàn bộ tiền đều dùng đi mua đồ ăn vặt rồi.” Cậu ta nói nói, còn thở dài: “Trước đây tôi ở cùng với mẹ tôi, mẹ không cho tôi ăn vặt, cũng không cho tôi chơi game, tôi bây giờ đương nhiên là phải ăn cho đã!”
Thật là một đứa trẻ hư.
Nguyễn Tri Hạ tự mình mang các đồ ăn đặt ở bồn rửa bên trên, một bên rửa rau, một bên hỏi cậu: “Tối qua cậu ăn cái gì?”.
“Mì bò.” Cậu ta nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Hôm qua chị dẫn tôi đi cửa hàng mì đó”.
“Cậu không có tiền thì làm sao ăn?”
Cậu ta nói một cách tự nhiên: “Ghi nợ, khi chị trở về nhớ giúp tôi thanh toán.”
“Ông chủ đó cậu quen không? Còn cho cậu nợ?” Nguyễn Tri Hạ thấy bản thân mở rộng tầm mắt.
“Đây có là gì, ông ấy còn gọi tôi buổi trưa hôm nay đến ăn cơm.”
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn vừa sâu vừa sắc, tay đưa ra cầm chặt bàn tay đang làm loạn trên ngực của anh, lạnh lùng nói: “Trước kia còn một lòng một dạ với Tư Mộ Hàn, bây giờ thì lại quyến rũ tôi, phụ nữ các người thật sự hay thay đổi!”.
Nguyễn Tri Hạ mặc dù không quen bị đàn ông cầm chặt tay như này, nhưng thân phận bây giờ của cô là người phụ nữ đã yêu “Tư Gia Thành” rồi lại muốn quyến rũ anh, tự nhiên không thể thu tay về.
Cô nhìn anh cười mỉm: “Điều này làm sao có thể gọi là hay thay đổi? Chỉ cần là một người phụ nữ có đầu óc rõ ràng, đều sẽ lựa chọn giống như tôi.”
Ngừng một chút bỗng nhiên, Nguyễn Tri Hạ kiễng bàn chân lên, đến gần bên tai anh nói: “Tôi cảm thấy đàn ông các anh càng giỏi thay đổi, anh trước đây luôn trêu chọc tôi, bây giờ tôi đưa tới tận cửa rồi, anh lại nói tôi hay thay đổi, đàn ông các anh đều hèn như vậy sao, đưa tới tận cửa không muốn, không có được lại đi cợt nhã?”
Nguyễn Tri Hạ từ lâu đã muốn chửi anh rồi, cô từ trước đến giờ chưa bao giờ khoái chí như vậy!
Tư Mộ Hàn chỗ nào chưa nghe ra thì chính là người phụ nữ này đổi cách chửi anh, nhưng mà anh ta có một chút nghĩ không ra, người phụ nữ này hai ngày này không được bình thường.
Cô dường như là cố ý quyến rũ anh, nhưng mà khi dựa gần vào anh, rõ ràng cảm nhận được cả người của cô lo lắng đến cứng đờ.
Lẽ nào cô là muốn cầu xin anh giúp nhà họ Nguyễn?
Cái ý nghĩ này xuất hiện, liền bị anh ta lược bỏ rồi.
Lần trước bởi vì Tiêu Giai Kỳ mà bị bắt cóc, cô đối với nhà họ Nguyễn đã cực kì tuyệt vọng rồi.
Thấy “Tư Gia Thành” cứ không nói lời nào, sắc mặt nặng nề chỉ nhìn chằm chằm vào bản thân mình, Nguyễn Tri Hạ lòng muốn rút lui, đang muốn đem tay rút ra, thì nghe thấy “Tư Gia Thành” trầm thấp nói: “Xem ra cô đối với ba từ ‘ đưa tận cửa’ có hiểu lầm rất nặng, tối hôm nay đi club Kim Hải, để cô mở mang kiến thức thấy được một chút thế nào là ‘đưa tận cửa’chân chính.”
Anh nói xong, giữ tay cô đặt lên môi nhẹ nhàng hôn một chút, đôi môi nhạt nhẽo, lộ ra nụ cười dài đầy thâm sâu.
Người phụ nữ này đã muốn chơi, vậy thì chơi lớn luôn.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt đứng tại chỗ.
Đây không giống như cô nghĩ, anh vừa rồi vẫn khá tức giận, làm sao mà đột nhiên liền thay đổi?
“Tư Gia Thành” người đàn ông này, tâm tư quá sâu, người bình thường căn bản suy nghĩ không thấu.
Nguyễn Tri Hạ bắt đầu có chút hối hận, cô chỉ cảm thấy bản thân có thể sẽ trộm gà không được lại còn mất nắm gạo.
“Tư Gia Thành” ở nhà chưa được bao lâu thì đã ra ngoài rồi.
Cô một mình ở nhà cũng lười nấu cơm, liền mua thức ăn đi ra phòng thuê.
Tư Gia Thành nhỏ lại đang chơi game, cậu nằm nửa người ở trên sofa, phía trước mặt bàn là một đống rác,là một thiếu niên nghiện internet đích thực.
Nguyễn Tri Hạ nhẫn nhịn cầm thùng rác đem toàn bộ rác bỏ vào, chắp tay bên hông đến đứng trước mặt cậu ta nói: “Cậu không phải không có tiền sao? Làm sao mà ngày nào cũng có thể ăn vặt nhiều như vậy?”
“Lúc đến thì mua, toàn bộ tiền đều dùng đi mua đồ ăn vặt rồi.” Cậu ta nói nói, còn thở dài: “Trước đây tôi ở cùng với mẹ tôi, mẹ không cho tôi ăn vặt, cũng không cho tôi chơi game, tôi bây giờ đương nhiên là phải ăn cho đã!”
Thật là một đứa trẻ hư.
Nguyễn Tri Hạ tự mình mang các đồ ăn đặt ở bồn rửa bên trên, một bên rửa rau, một bên hỏi cậu: “Tối qua cậu ăn cái gì?”.
“Mì bò.” Cậu ta nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Hôm qua chị dẫn tôi đi cửa hàng mì đó”.
“Cậu không có tiền thì làm sao ăn?”
Cậu ta nói một cách tự nhiên: “Ghi nợ, khi chị trở về nhớ giúp tôi thanh toán.”
“Ông chủ đó cậu quen không? Còn cho cậu nợ?” Nguyễn Tri Hạ thấy bản thân mở rộng tầm mắt.
“Đây có là gì, ông ấy còn gọi tôi buổi trưa hôm nay đến ăn cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.