Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2012
Hà An Sinh
18/01/2022
Vẻ mặt của Tạ Sinh đột nhiên thay đổi.
Nguyễn Tri Hạ không chỉ làm gián đoạn sự nhiệt tình của ông ta, mà còn xúc phạm ông ta.
Tạ Sinh lạnh lùng nhếch môi, vẻ mặt u ám nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cô biết một người dám nói chuyện với tôi như cô sẽ có kết cục như thế nào không?”
“Thế nào? Chết sao?” Khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ không có biểu cảm gì: “Vậy ông hãy giết chết tôi đi, dù sao bây giờ tôi cũng sống không bằng chết.”
Nguyễn Tri Hạ nói như vậy, đương nhiên là vì trong lòng cô rất rõ bây giờ cô rất có giá trị sử dụng đối với Tạ Sinh.
Vậy nên, ngay cả khi những lời cô nói khiến Tạ Sinh tức giận, Tạ Sinh cũng sẽ không đối xử với cô như vậy.
Tạ Sinh bị lời nói của Nguyễn Tri Hạ chọc tức, khóe miệng run lên, nhưng rất nhanh kìm nén cơn tức giận lại.
Ông ta thở phào, làm dịu cảm xúc lại nói: “Không cần chọc tức tôi, điều đó không tốt với cô đâu.”
Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn thẳng về phía trước, không quan tâm đến Tạ Sinh, cũng không có hứng thú với những điều ông ta nói.
Tạ Sinh đột nhiên bật cười: “Cô đã không hứng thú với những gì tôi nói, vậy chúng ta nói một chút chuyện cô có hứng thú, ví dụ như….chúng ta cùng đoán một chút Tư Mộ Hàn khi nào thì đến, thế nào?”
Nghe thấy ba từ “Tư Mộ Hàn”, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên quay người lại nhìn Tạ Sinh.
Tạ Sinh hơi nghiêng đầu, mỉm cười một cách kỳ lạ.
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Tạ Sinh.
Tạ Sinh tiếp tục nói: “Tôi rất mong chờ Tư Mộ Hàn đên, cô cũng như tôi phải không?”
Nguyễn Tri Hạ nhớ Tạ Sinh đã gọi cô là “vật thí nghiệm số hai.”.
Cũng có nghĩa là, còn có vật thí nghiệm số một.
Tạ Sinh nói ông ta rất mong chờ Tư Mộ Hàn đến, liên quan đến vật thí nghiệm sao?
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một vấn đề, vẻ mặt vẫn rất thoải mái: “Anh ấy đến hay không đến đối với tôi có cái gì khác biệt sao? Dù sớm hay muộn tôi cũng đều phải chết.”
Tạ Sinh khẽ nói: “Sẽ không, thí nghiệm này của chúng tôi đã đang gần hoàn thiện, cô có thể sống sót.”
“Vậy vật thí nghiệm số một thì sao? Sẽ sống sao?” Khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ không hề để ý, dường như thật sự là tùy tiện hỏi.
Tạ Sinh rất tích cực với chuyện thí nghiệm này, ồn ta nghiêm túc nói: “Tất nhiên rồi, nhưng vật thí nghiệm số một ở phân đoạn giữa xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn, đưa phân đoạn giữa đó làm lại một lần nữa, cô yên tâm, chúng tôi nhất định có thể thành công.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ đang suy nghĩ, hóa ra thật sự có vật thí nghiệm số một.
“Vậy…”
Nguyễn Tri Hạ còn muốn nói gì đó, thì liếc thấy Tạ Sinh đột nhiên giơ tay.
Người trợ lý đứng sau lưng ông lập tức lấy một ống kim.
Bên trong xi lanh còn chứa chất lỏng trong suốt.
Nguyễn Tri Hạ nhận ra được Tạ Sinh muốn làm gì, cô bất giác thu mình lại.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, có hai người tiến tới, giữ chặt lấy cô.
Nguyễn Tri Hạ giãy giụa ầm ĩ: “Buông tôi ra!”
Nhưng chẳng ai quan tâm đến lời cô nói cả.
Nguyễn Tri Hạ không chỉ làm gián đoạn sự nhiệt tình của ông ta, mà còn xúc phạm ông ta.
Tạ Sinh lạnh lùng nhếch môi, vẻ mặt u ám nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cô biết một người dám nói chuyện với tôi như cô sẽ có kết cục như thế nào không?”
“Thế nào? Chết sao?” Khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ không có biểu cảm gì: “Vậy ông hãy giết chết tôi đi, dù sao bây giờ tôi cũng sống không bằng chết.”
Nguyễn Tri Hạ nói như vậy, đương nhiên là vì trong lòng cô rất rõ bây giờ cô rất có giá trị sử dụng đối với Tạ Sinh.
Vậy nên, ngay cả khi những lời cô nói khiến Tạ Sinh tức giận, Tạ Sinh cũng sẽ không đối xử với cô như vậy.
Tạ Sinh bị lời nói của Nguyễn Tri Hạ chọc tức, khóe miệng run lên, nhưng rất nhanh kìm nén cơn tức giận lại.
Ông ta thở phào, làm dịu cảm xúc lại nói: “Không cần chọc tức tôi, điều đó không tốt với cô đâu.”
Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn thẳng về phía trước, không quan tâm đến Tạ Sinh, cũng không có hứng thú với những điều ông ta nói.
Tạ Sinh đột nhiên bật cười: “Cô đã không hứng thú với những gì tôi nói, vậy chúng ta nói một chút chuyện cô có hứng thú, ví dụ như….chúng ta cùng đoán một chút Tư Mộ Hàn khi nào thì đến, thế nào?”
Nghe thấy ba từ “Tư Mộ Hàn”, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên quay người lại nhìn Tạ Sinh.
Tạ Sinh hơi nghiêng đầu, mỉm cười một cách kỳ lạ.
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Tạ Sinh.
Tạ Sinh tiếp tục nói: “Tôi rất mong chờ Tư Mộ Hàn đên, cô cũng như tôi phải không?”
Nguyễn Tri Hạ nhớ Tạ Sinh đã gọi cô là “vật thí nghiệm số hai.”.
Cũng có nghĩa là, còn có vật thí nghiệm số một.
Tạ Sinh nói ông ta rất mong chờ Tư Mộ Hàn đến, liên quan đến vật thí nghiệm sao?
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một vấn đề, vẻ mặt vẫn rất thoải mái: “Anh ấy đến hay không đến đối với tôi có cái gì khác biệt sao? Dù sớm hay muộn tôi cũng đều phải chết.”
Tạ Sinh khẽ nói: “Sẽ không, thí nghiệm này của chúng tôi đã đang gần hoàn thiện, cô có thể sống sót.”
“Vậy vật thí nghiệm số một thì sao? Sẽ sống sao?” Khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ không hề để ý, dường như thật sự là tùy tiện hỏi.
Tạ Sinh rất tích cực với chuyện thí nghiệm này, ồn ta nghiêm túc nói: “Tất nhiên rồi, nhưng vật thí nghiệm số một ở phân đoạn giữa xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn, đưa phân đoạn giữa đó làm lại một lần nữa, cô yên tâm, chúng tôi nhất định có thể thành công.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ đang suy nghĩ, hóa ra thật sự có vật thí nghiệm số một.
“Vậy…”
Nguyễn Tri Hạ còn muốn nói gì đó, thì liếc thấy Tạ Sinh đột nhiên giơ tay.
Người trợ lý đứng sau lưng ông lập tức lấy một ống kim.
Bên trong xi lanh còn chứa chất lỏng trong suốt.
Nguyễn Tri Hạ nhận ra được Tạ Sinh muốn làm gì, cô bất giác thu mình lại.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, có hai người tiến tới, giữ chặt lấy cô.
Nguyễn Tri Hạ giãy giụa ầm ĩ: “Buông tôi ra!”
Nhưng chẳng ai quan tâm đến lời cô nói cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.