Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2112
Hà An Sinh
27/01/2022
Lúc Tư Mộ Hàn và Cố Tri Dân ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ dựa vào ghế sofa, ôm một chiếc gối trong bọc, có chút thất thần, không thể đoán ra cô đang nghĩ gì.
“Thẩm Tiểu Lệ đâu?”, Cố Tri Dân nhìn một lượt không thấy Thẩm Lệ đâu, liền bước đến hỏi Nguyễn Tri Hạ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dân một cách khác thường.
“Em nhìn anh như vậy làm gì, làm như chưa từng quen biết vậy.”, Cố Tri Dân vuốt vuốt mũi, cảm giác ánh mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn mình có chút kì lạ.
Mãi một lúc sau, Nguyễn Tri Hạ thở dài, quay đầu sang một bên.
Thôi đi, vẫn là không nói thì hơn.
Cô sợ khi mình vừa mở miệng thì lại không kiềm chế được mà mắng Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân không hiểu chuyện gì xảy ra, quay sang nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ sau đó mới nói: “Cậu về nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừm.”, Cố Tri Dân không nói gì liền quay người bỏ đi.
Sau khi anh ta đi, Tư Mộ Hàn ngồi xuống cạnh Nguyễn Tri Hạ, hờ hững mở miệng: “Em và Thẩm Lệ vừa rồi đã nói gì vậy?” .
||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai |||||
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một hồi rồi nói: “Em nói cho anh biết, anh có đảm bảo sẽ không nói cho Cố Tri Dân không?”
Tư Mộ Hàn: “Không biết nữa.”
Nguyễn Tri Hạ “hừ” một tiếng: “Vậy không nói cho anh biết nữa.”
Tư Mộ Hàn ngập ngừng nói một tiếng: “Ừ.”
“Anh không tò mò sao? Không định truy hỏi em sao?”, Nguyễn Tri Hạ dựa vào anh, khuôn mặt hiếu kì nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn con người này thực sự không có chút tò mò nào sao?
Anh ta thành thật nói: “Anh thực sự không thể đảm bảo, sẽ không nói cho Cố Tri Dân biết.”
“Anh nói như vậy không sợ em sẽ giận sao?”, Nguyễn Tri Hạ có chút dở khóc dở cười.
Tư Mộ Hàn ngừng lại một chút, giọng nói có chút lo âu: “Tên ngốc Tri Dân đó, nếu không có người giúp cậu ta, có lẽ cả đời này cũng không thể cưới được Thẩm Lệ.”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Cố Tri Dân biết anh gọi anh ta là tên ngốc không?”
Tư Mộ Hàn: “Anh nghĩ anh ta biết rõ bản thân mình như thế nào.”
Nguyễn Tri Hạ: “….”
Cô quyết định không nói chuyện này với anh ta nữa, cô nói không lại Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ đổi sang chủ đề khác: “Hôm nay có ra ngoài không?”
Mặc dù mục đích họ đến thành phố Kinh Dương có liên quan đến mẹ của Tư Mộ Hàn, nhưng anh ta có vẻ không sốt ruột chút nào.
Cô không thể đoán được trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Tư Mộ Hàn trả lời: “Có chứ.”
Ăn cơm trưa xong, anh dẫn Nguyễn Tri Hạ ra bên ngoài.
Nguyễn Tri Hạ dựa vào ghế sofa, ôm một chiếc gối trong bọc, có chút thất thần, không thể đoán ra cô đang nghĩ gì.
“Thẩm Tiểu Lệ đâu?”, Cố Tri Dân nhìn một lượt không thấy Thẩm Lệ đâu, liền bước đến hỏi Nguyễn Tri Hạ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dân một cách khác thường.
“Em nhìn anh như vậy làm gì, làm như chưa từng quen biết vậy.”, Cố Tri Dân vuốt vuốt mũi, cảm giác ánh mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn mình có chút kì lạ.
Mãi một lúc sau, Nguyễn Tri Hạ thở dài, quay đầu sang một bên.
Thôi đi, vẫn là không nói thì hơn.
Cô sợ khi mình vừa mở miệng thì lại không kiềm chế được mà mắng Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân không hiểu chuyện gì xảy ra, quay sang nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ sau đó mới nói: “Cậu về nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừm.”, Cố Tri Dân không nói gì liền quay người bỏ đi.
Sau khi anh ta đi, Tư Mộ Hàn ngồi xuống cạnh Nguyễn Tri Hạ, hờ hững mở miệng: “Em và Thẩm Lệ vừa rồi đã nói gì vậy?” .
||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai |||||
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một hồi rồi nói: “Em nói cho anh biết, anh có đảm bảo sẽ không nói cho Cố Tri Dân không?”
Tư Mộ Hàn: “Không biết nữa.”
Nguyễn Tri Hạ “hừ” một tiếng: “Vậy không nói cho anh biết nữa.”
Tư Mộ Hàn ngập ngừng nói một tiếng: “Ừ.”
“Anh không tò mò sao? Không định truy hỏi em sao?”, Nguyễn Tri Hạ dựa vào anh, khuôn mặt hiếu kì nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn con người này thực sự không có chút tò mò nào sao?
Anh ta thành thật nói: “Anh thực sự không thể đảm bảo, sẽ không nói cho Cố Tri Dân biết.”
“Anh nói như vậy không sợ em sẽ giận sao?”, Nguyễn Tri Hạ có chút dở khóc dở cười.
Tư Mộ Hàn ngừng lại một chút, giọng nói có chút lo âu: “Tên ngốc Tri Dân đó, nếu không có người giúp cậu ta, có lẽ cả đời này cũng không thể cưới được Thẩm Lệ.”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Cố Tri Dân biết anh gọi anh ta là tên ngốc không?”
Tư Mộ Hàn: “Anh nghĩ anh ta biết rõ bản thân mình như thế nào.”
Nguyễn Tri Hạ: “….”
Cô quyết định không nói chuyện này với anh ta nữa, cô nói không lại Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ đổi sang chủ đề khác: “Hôm nay có ra ngoài không?”
Mặc dù mục đích họ đến thành phố Kinh Dương có liên quan đến mẹ của Tư Mộ Hàn, nhưng anh ta có vẻ không sốt ruột chút nào.
Cô không thể đoán được trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Tư Mộ Hàn trả lời: “Có chứ.”
Ăn cơm trưa xong, anh dẫn Nguyễn Tri Hạ ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.