Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2136
Hà An Sinh
29/01/2022
Tư Liên nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại chỉ có mấy câu đó.
Không nhắc tới Trần Tuấn Tú cũng là nhắc tới Tư Gia Thành.
Như vậy xem ra, thực sự đã … điên rồi.
Tư Mộ Hàn cứ như vậy mắt lạnh nhìn Tư Liên, biểu tình lạnh băng phủ kín sương giá.
Ngay cả như vậy, anh cũng vẫn hướng thủ hạ hạ lệnh: “Phòng tầng trên tầng dưới, tất cả đều lục soát, đào ba thước đất cũng phải tìm ra Tư Gia Thành.”
Nghe được tên của Tư Gia Thành, Tư Liên hướng Tư Mộ Hàn bên này nhìn qua, ánh mắt sáng rực hỏi: “Tiểu Thành.”
Nguyễn Tri Hạ nắm tay Tư Mộ Hàn, nhẹ nhàng gọi tên anh: “Tư Mộ Hàn.”
Tư Liên dù gì cũng là kẻ hãm hại mẹ của anh, gặp lại Tư Liên, trong lòng anh khẳng định rất khó chịu.
Tư Mộ Hàn nắm lại tay của Nguyễn Tri Hạ: “Mang đi.”
Thời điểm xoay người nhìn Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt anh đã muốn dịu đi rất nhiều: “Chúng ta đi thôi.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Nơi này còn lại đều giao cho Thời Dũng xử lý.
Tư Mộ Hàn đẩy Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài, ra khỏi căn hộ, Nguyễn Tri Hạ mới hỏi Tư Mộ Hàn: “Tiểu Thành sẽ không sao chứ?”
Tư Mộ Hàn lành lạnh nói: “Không có sự cho phép của anh, nó nếu dám xảy ra chuyện, anh liền đánh gãy chân nó.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, liền thấp giọng cười: “Ừm, cậu ấy nghe lời anh nhất, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện.”
Thì ra Tư Mộ Hàn đã tha thứ cho Tư Gia Thành rồi.
Tư Gia Thành là anh nhìn từ nhỏ đến lớn, thân thế lại có vài điểm tương tự anh. Đáy lòng Tư Mộ Hàn còn tồn tại sự lương thiện. Anh có sự đồng cảm, cảm tình đối với Tư Gia Thành sâu sắc lại phức tạp.
Một việc có thể có được kết quả tốt hay không, kỳ thực đều có dự cảm từ trước.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trước cửa sổ, có chút xuất thần.
Lúc này, có người mở cửa phòng khách sạn từ bên ngoài tiến vào.
Cô xoay đầu nhìn qua, người tiến vào là Thời Dũng.
“Thiếu gia.” Thời Dũng đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn.
Sắc mặt của Thời Dũng không quá tốt, Nguyễn Tri Hạ cơ bản đã có thể đoán tiếp theo anh ta muốn nói gì.
Trước đó Tư Mộ Hàn mang theo cô về trước, Thời Dũng lưu lại mặt sau đem cấp dưới đi tìm người, thuận tiện đem Tư Liên trở lại.
Thời Dũng dừng một chút, tiếp tục nói: “Không tìm được.”
Tư Mộ Hàn cũng sớm đoán được kết quả này, lộ ra vẻ mặt âm trầm không nói gì.
“Đem người vào.” Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn về hướng Thời Dũng: “Tiếp tục phái người tìm.”
Thời Dũng đáp: “Hiểu ạ.”
Tư Liên theo sau đó tiến vào.
Không nhắc tới Trần Tuấn Tú cũng là nhắc tới Tư Gia Thành.
Như vậy xem ra, thực sự đã … điên rồi.
Tư Mộ Hàn cứ như vậy mắt lạnh nhìn Tư Liên, biểu tình lạnh băng phủ kín sương giá.
Ngay cả như vậy, anh cũng vẫn hướng thủ hạ hạ lệnh: “Phòng tầng trên tầng dưới, tất cả đều lục soát, đào ba thước đất cũng phải tìm ra Tư Gia Thành.”
Nghe được tên của Tư Gia Thành, Tư Liên hướng Tư Mộ Hàn bên này nhìn qua, ánh mắt sáng rực hỏi: “Tiểu Thành.”
Nguyễn Tri Hạ nắm tay Tư Mộ Hàn, nhẹ nhàng gọi tên anh: “Tư Mộ Hàn.”
Tư Liên dù gì cũng là kẻ hãm hại mẹ của anh, gặp lại Tư Liên, trong lòng anh khẳng định rất khó chịu.
Tư Mộ Hàn nắm lại tay của Nguyễn Tri Hạ: “Mang đi.”
Thời điểm xoay người nhìn Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt anh đã muốn dịu đi rất nhiều: “Chúng ta đi thôi.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Nơi này còn lại đều giao cho Thời Dũng xử lý.
Tư Mộ Hàn đẩy Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài, ra khỏi căn hộ, Nguyễn Tri Hạ mới hỏi Tư Mộ Hàn: “Tiểu Thành sẽ không sao chứ?”
Tư Mộ Hàn lành lạnh nói: “Không có sự cho phép của anh, nó nếu dám xảy ra chuyện, anh liền đánh gãy chân nó.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, liền thấp giọng cười: “Ừm, cậu ấy nghe lời anh nhất, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện.”
Thì ra Tư Mộ Hàn đã tha thứ cho Tư Gia Thành rồi.
Tư Gia Thành là anh nhìn từ nhỏ đến lớn, thân thế lại có vài điểm tương tự anh. Đáy lòng Tư Mộ Hàn còn tồn tại sự lương thiện. Anh có sự đồng cảm, cảm tình đối với Tư Gia Thành sâu sắc lại phức tạp.
Một việc có thể có được kết quả tốt hay không, kỳ thực đều có dự cảm từ trước.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trước cửa sổ, có chút xuất thần.
Lúc này, có người mở cửa phòng khách sạn từ bên ngoài tiến vào.
Cô xoay đầu nhìn qua, người tiến vào là Thời Dũng.
“Thiếu gia.” Thời Dũng đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn.
Sắc mặt của Thời Dũng không quá tốt, Nguyễn Tri Hạ cơ bản đã có thể đoán tiếp theo anh ta muốn nói gì.
Trước đó Tư Mộ Hàn mang theo cô về trước, Thời Dũng lưu lại mặt sau đem cấp dưới đi tìm người, thuận tiện đem Tư Liên trở lại.
Thời Dũng dừng một chút, tiếp tục nói: “Không tìm được.”
Tư Mộ Hàn cũng sớm đoán được kết quả này, lộ ra vẻ mặt âm trầm không nói gì.
“Đem người vào.” Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn về hướng Thời Dũng: “Tiếp tục phái người tìm.”
Thời Dũng đáp: “Hiểu ạ.”
Tư Liên theo sau đó tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.