Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2192
Hà An Sinh
03/02/2022
Có lẽ, đối với họ bây giờ, mỗi người đều có cuộc sống riêng, để cho cuộc sống bình tĩnh và đơn giản hơn, ngược lại sẽ tốt hơn.
Nguyễn Tri Hạ vừa tức giận vừa đau lòng, thậm chí còn gọi đầy đủ họ tên cậu: “Tư Gia Thành, cậu đang nói linh tinh gì vậy? Anh họ của cậu mặc dù vẫn bận tâm về sự việc kia, nhưng cậu cảm thấy anh ấy thật sự sẽ tức giận không quan tâm đến cậu sao? Hai người là người thân cận nhất! Ngày mai chị vẫn sẽ đến thăm cậu, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nói xong, cô liền xoay người đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng bệnh, nước mắt của Nguyễn Tri Hạ không nhịn được từ trong hốc mắt chảy ra. . ngôn tình hài
Cẩn thận tính ra, Tư Gia Thành cũng chỉ mới mười chín tuổi, đứa trẻ của gia đình bình thường đến tuổi này cũng chỉ vừa hiểu chuyện mà thôi, nhưng cậu lại phải trải qua những chuyện này.
Đứa trẻ lẻn vào ngôi nhà thuê của cô năm đó, bây giờ lại trở thành bộ dạng ảm đạm không vui này.
Tư Mộ Hàn ngồi bên ngoài, thấy Nguyễn Tri Hạ đi ra liền đứng dậy đi tới.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng bước chân, vội lấy tay lau nước mắt.
Tư Mộ Hàn giữ cổ tay cô, ngăn lại động tác của cô, tự nhiên mà nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của cô, im lặng một lát, khẽ nhíu mày: “Sớm biết vậy anh đã cùng em đi vào.”
Nếu anh cùng cô đi vào, cô có lẽ sẽ không bị chọc khóc.
Nguyễn Tri Hạ sụt sịt mũi: “Không sao.”
Tư Mộ Hàn không nói gì, vẻ mặt trầm tĩnh khẽ đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh.
Ngày hôm sau, sáng sớm Nguyễn Tri Hạ đã vào phòng bếp hầm canh.
Tư Mộ Hàn nhíu mày: “Để người giúp việc tới làm.”
Anh không muốn để Nguyễn Tri Hạ vất vả.
Nguyễn Tri Hạ biết trong lòng anh nghĩ gì, khẽ nói: “Không sao đâu, hầm canh mà thôi, sẽ không mệt.”
Tư Mộ Hàn không nói thêm gì nữa.
Trước bữa trưa, Nguyễn Tri Hạ đựng một phần thức ăn khác vào trong hộp giữ ấm.
Tư Mộ Hàn đứng ở một bên nhìn cô, vẫn không nói gì.
Ăn cơm trưa xong, Tư Mộ Hàn phân phó người giúp việc: “Kêu tài xế chờ ở cửa, bọn tôi lát nữa sẽ đi ra ngoài.”
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu uống nước, nhịn không được cong khóe môi.
Tư Mộ Hàn cái con người này, lúc nào cũng mạnh miệng lại mềm lòng.
……
Lúc gần đến bệnh viện, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.
“Lần trước Phó Đình Tây nói anh ấy sẽ kết hôn, chính xác là hôm nào? Chúng ta phải đến uống rượu mừng chứ.”
Dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa Phó Đình Tây và Tư Mộ Hàn, anh ấy kết hôn, Tư Mộ Hàn chắc chắn phải tham dự hôn lễ của anh ấy.
Tư Mộ Hàn không quá quan tâm đến vấn đề này, không chút để ý nói: “Chắc sớm thôi, hỏi Tri Dân một chút là biết.”
Nguyễn Tri Hạ vừa tức giận vừa đau lòng, thậm chí còn gọi đầy đủ họ tên cậu: “Tư Gia Thành, cậu đang nói linh tinh gì vậy? Anh họ của cậu mặc dù vẫn bận tâm về sự việc kia, nhưng cậu cảm thấy anh ấy thật sự sẽ tức giận không quan tâm đến cậu sao? Hai người là người thân cận nhất! Ngày mai chị vẫn sẽ đến thăm cậu, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nói xong, cô liền xoay người đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng bệnh, nước mắt của Nguyễn Tri Hạ không nhịn được từ trong hốc mắt chảy ra. . ngôn tình hài
Cẩn thận tính ra, Tư Gia Thành cũng chỉ mới mười chín tuổi, đứa trẻ của gia đình bình thường đến tuổi này cũng chỉ vừa hiểu chuyện mà thôi, nhưng cậu lại phải trải qua những chuyện này.
Đứa trẻ lẻn vào ngôi nhà thuê của cô năm đó, bây giờ lại trở thành bộ dạng ảm đạm không vui này.
Tư Mộ Hàn ngồi bên ngoài, thấy Nguyễn Tri Hạ đi ra liền đứng dậy đi tới.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng bước chân, vội lấy tay lau nước mắt.
Tư Mộ Hàn giữ cổ tay cô, ngăn lại động tác của cô, tự nhiên mà nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của cô, im lặng một lát, khẽ nhíu mày: “Sớm biết vậy anh đã cùng em đi vào.”
Nếu anh cùng cô đi vào, cô có lẽ sẽ không bị chọc khóc.
Nguyễn Tri Hạ sụt sịt mũi: “Không sao.”
Tư Mộ Hàn không nói gì, vẻ mặt trầm tĩnh khẽ đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh.
Ngày hôm sau, sáng sớm Nguyễn Tri Hạ đã vào phòng bếp hầm canh.
Tư Mộ Hàn nhíu mày: “Để người giúp việc tới làm.”
Anh không muốn để Nguyễn Tri Hạ vất vả.
Nguyễn Tri Hạ biết trong lòng anh nghĩ gì, khẽ nói: “Không sao đâu, hầm canh mà thôi, sẽ không mệt.”
Tư Mộ Hàn không nói thêm gì nữa.
Trước bữa trưa, Nguyễn Tri Hạ đựng một phần thức ăn khác vào trong hộp giữ ấm.
Tư Mộ Hàn đứng ở một bên nhìn cô, vẫn không nói gì.
Ăn cơm trưa xong, Tư Mộ Hàn phân phó người giúp việc: “Kêu tài xế chờ ở cửa, bọn tôi lát nữa sẽ đi ra ngoài.”
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu uống nước, nhịn không được cong khóe môi.
Tư Mộ Hàn cái con người này, lúc nào cũng mạnh miệng lại mềm lòng.
……
Lúc gần đến bệnh viện, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.
“Lần trước Phó Đình Tây nói anh ấy sẽ kết hôn, chính xác là hôm nào? Chúng ta phải đến uống rượu mừng chứ.”
Dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa Phó Đình Tây và Tư Mộ Hàn, anh ấy kết hôn, Tư Mộ Hàn chắc chắn phải tham dự hôn lễ của anh ấy.
Tư Mộ Hàn không quá quan tâm đến vấn đề này, không chút để ý nói: “Chắc sớm thôi, hỏi Tri Dân một chút là biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.