Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2199
Hà An Sinh
04/02/2022
Tiếp đó Nguyễn Tri Hạ liền ngước đầu lên ngửi ngửi người Tư Mộ Hàn, sắc mặt cô sau đó lộ đầy vẻ hài lòng: “Không có mùi rượu, biểu hiện không tồi.”
Tư Mộ Hàn ngoan ngoãn nói: “Vậy khen thưởng chút đi.”
Nguyễn Tri Hạ nghiêm túc lắc đầu: “Không có khen thưởng gì hết, em còn chưa xong việc nữa, anh đừng làm phiền em.”
Tư Mộ Hàn làm gì mà nghe lời cô được, anh cúi đầu xuống hôn cô một cái rồi mới lùi lại.
Sau đó, anh liền kéo ghế tới ngồi bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, rồi dựa đầu ngả vào vai cô, nhìn cô làm việc.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy khuôn mặt đang sắp ngủ của anh, xem ra anh có chút mệt mỏi rồi.
Cô thấp giọng nói: “Buồn ngủ thì về phòng ngủ trước đi, lát nữa em qua đó liền.”
Tư Mộ Hàn: “Cứ để như vậy đi.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không miễn cưỡng anh nữa, cô đưa mắt nhìn lên màn hình máy tính, vừa làm vừa nói chuyện với anh: “Phó Đình Tây sao rồi?”
Câu trả lời của Tư Mộ Hàn vô cùng đơn giản: “Muốn chết, không muốn sống nữa.”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Anh nói như vậy làm em cũng tò mò về cô vợ chưa cưới của anh ra ghê, không biết là một người phụ nữ như thế nào mà lại có thể khiến một vị đại luật sư uy danh đỉnh đỉnh ngày đêm mong nhớ như vậy chứ?”
Tư Mộ Hàn đáp: “Ngu Tinh Nhã.”
Nguyễn Tri Hạ nhất thời vẫn chưa thông suốt kịp: “Hả?”
“Vợ chưa cưới của Phó Đình Tây chính là Ngu Tinh Nhã.” Thấy vẻ khó hiểu tràn ngập trên khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn liền nhẫn nại giải thích: “Chắc em cũng có biết cô ta, đóa hoa giao tiếp cao cấp.”
Nguyễn Tri Hạ lẩm bẩm lặp lại lời của Tư Mộ Hàn lần nữa: “Đóa hoa giao tiếp cao cấp?”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn biết trí nhớ của Nguyễn Tri Hạ đã kém hơn so với trước đây một chút rồi nên cứ để cô ấy từ từ nhớ lại vậy.
Nguyễn Tri Hạ ngẫm nghĩ một lát, đích thực là cô đã nhớ ra cô gái tên Ngu Tinh Nhã kia rồi.
Những người nổi tiếng và cả những người có máu mặt trong giới xã giao ở Thành phố Hà Dương này mà có tổ chức tiệc thì cơ bản luôn tìm Ngu Tinh Nhã làm bạn đồng hành với mình, còn Ngu Tinh Nhã có đồng ý hay không thì vẫn chưa chắc.
Nói thẳng ra thì đóa hoa giao tiếp chỉ là một món đồ chơi tiêu khiển của giới xã hội thượng lưu mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ có nhớ mang máng, cô đã được nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Tinh Nhã từ xa xa trong một bữa tiệc, dung mạo cô ta xinh như hoa, đứng cạnh đám thiên kim nhà giàu hoàn toàn không lép vế chút nào cả, phải nói là cô ta vô cùng thành thục điêu luyện trong giới thượng lưu quyền quý.
Ngu Tinh Nhã có thể trở thành đóa hoa giao tiếp, khiến cho vô số tên nhà giàu vung tiền như cỏ rác phải mời cô, điều này tuyệt đối không chỉ là vì cô ta xinh đẹp mà còn có những mánh khóe và thủ đoạn khác nữa.
Hơn nữa số đàn ông mà Ngu Tinh Nhã đã từng giao cấu qua không phải là một con số nhỏ, những gã đàn ông muốn mua nhà mua xe để nuôi con chim hoàng yến xinh đẹp này cũng không phải là ít, chỉ là, nguyện ý lấy cô ta làm vợ thì lại không có một ai cả.
Dù sao đi nữa, mấy người quyền quý thì luôn xem trọng xuất thân và gia thế. Ai nói đàn ông tham luyến nữ sắc thì mê muội chứ thật ra bọn họ vẫn tỉnh táo lắm.
Hai hàng lông mày của Nguyễn Tri Hạ khẽ cau lại: “Tại sao lại là Ngu Tinh Nhã chứ? Em thấy lai lịch của cô Ngu Tinh Nhã này không có đơn giản đâu, Phó Đình Tây quen với cô ta bao lâu rồi? Làm sao mà bọn họ hẹn hò được vậy?”
Tư Mộ Hàn ngoan ngoãn nói: “Vậy khen thưởng chút đi.”
Nguyễn Tri Hạ nghiêm túc lắc đầu: “Không có khen thưởng gì hết, em còn chưa xong việc nữa, anh đừng làm phiền em.”
Tư Mộ Hàn làm gì mà nghe lời cô được, anh cúi đầu xuống hôn cô một cái rồi mới lùi lại.
Sau đó, anh liền kéo ghế tới ngồi bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, rồi dựa đầu ngả vào vai cô, nhìn cô làm việc.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy khuôn mặt đang sắp ngủ của anh, xem ra anh có chút mệt mỏi rồi.
Cô thấp giọng nói: “Buồn ngủ thì về phòng ngủ trước đi, lát nữa em qua đó liền.”
Tư Mộ Hàn: “Cứ để như vậy đi.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không miễn cưỡng anh nữa, cô đưa mắt nhìn lên màn hình máy tính, vừa làm vừa nói chuyện với anh: “Phó Đình Tây sao rồi?”
Câu trả lời của Tư Mộ Hàn vô cùng đơn giản: “Muốn chết, không muốn sống nữa.”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Anh nói như vậy làm em cũng tò mò về cô vợ chưa cưới của anh ra ghê, không biết là một người phụ nữ như thế nào mà lại có thể khiến một vị đại luật sư uy danh đỉnh đỉnh ngày đêm mong nhớ như vậy chứ?”
Tư Mộ Hàn đáp: “Ngu Tinh Nhã.”
Nguyễn Tri Hạ nhất thời vẫn chưa thông suốt kịp: “Hả?”
“Vợ chưa cưới của Phó Đình Tây chính là Ngu Tinh Nhã.” Thấy vẻ khó hiểu tràn ngập trên khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn liền nhẫn nại giải thích: “Chắc em cũng có biết cô ta, đóa hoa giao tiếp cao cấp.”
Nguyễn Tri Hạ lẩm bẩm lặp lại lời của Tư Mộ Hàn lần nữa: “Đóa hoa giao tiếp cao cấp?”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn biết trí nhớ của Nguyễn Tri Hạ đã kém hơn so với trước đây một chút rồi nên cứ để cô ấy từ từ nhớ lại vậy.
Nguyễn Tri Hạ ngẫm nghĩ một lát, đích thực là cô đã nhớ ra cô gái tên Ngu Tinh Nhã kia rồi.
Những người nổi tiếng và cả những người có máu mặt trong giới xã giao ở Thành phố Hà Dương này mà có tổ chức tiệc thì cơ bản luôn tìm Ngu Tinh Nhã làm bạn đồng hành với mình, còn Ngu Tinh Nhã có đồng ý hay không thì vẫn chưa chắc.
Nói thẳng ra thì đóa hoa giao tiếp chỉ là một món đồ chơi tiêu khiển của giới xã hội thượng lưu mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ có nhớ mang máng, cô đã được nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Tinh Nhã từ xa xa trong một bữa tiệc, dung mạo cô ta xinh như hoa, đứng cạnh đám thiên kim nhà giàu hoàn toàn không lép vế chút nào cả, phải nói là cô ta vô cùng thành thục điêu luyện trong giới thượng lưu quyền quý.
Ngu Tinh Nhã có thể trở thành đóa hoa giao tiếp, khiến cho vô số tên nhà giàu vung tiền như cỏ rác phải mời cô, điều này tuyệt đối không chỉ là vì cô ta xinh đẹp mà còn có những mánh khóe và thủ đoạn khác nữa.
Hơn nữa số đàn ông mà Ngu Tinh Nhã đã từng giao cấu qua không phải là một con số nhỏ, những gã đàn ông muốn mua nhà mua xe để nuôi con chim hoàng yến xinh đẹp này cũng không phải là ít, chỉ là, nguyện ý lấy cô ta làm vợ thì lại không có một ai cả.
Dù sao đi nữa, mấy người quyền quý thì luôn xem trọng xuất thân và gia thế. Ai nói đàn ông tham luyến nữ sắc thì mê muội chứ thật ra bọn họ vẫn tỉnh táo lắm.
Hai hàng lông mày của Nguyễn Tri Hạ khẽ cau lại: “Tại sao lại là Ngu Tinh Nhã chứ? Em thấy lai lịch của cô Ngu Tinh Nhã này không có đơn giản đâu, Phó Đình Tây quen với cô ta bao lâu rồi? Làm sao mà bọn họ hẹn hò được vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.