Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2222
Hà An Sinh
06/02/2022
Tư Mộ Hàn sẽ không xem hết sáu tập rồi mới trở về thật chứ?
Cô nhìn đồng hồ, vẫn quyết định đợi Tư Mộ Hàn.
Đầu giường của bọn họ lúc nào cũng có để sách, có lúc bọn họ sẽ cùng nhau xem sách rồi ngủ.
Nguyễn Tri Hạ xem một hồi cảm thấy có chút buồn ngủ rồi.
Quyển sách trên tay trượt sang một bên, cô nghoẹo đầu ngủ, mơ màng không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng mở cửa.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, nhập nhèm mở mắt nhìn ra cửa, Tư Mộ Hàn đi vào nhà thì nhìn thấy đôi mắt ủ rũ của cô, mặt anh hiện lên sự kinh ngạc, bước nhanh vè phía cô, ấm áp nói: “Sao còn chưa ngủ? Không phải đã nói không cần đợi anh sao.”
Nguyễn Tri Hạ lắc lắc đầu, khiến sự ủ rũ trong đôi mắt tản đi một ít rồi mới hỏi anh: “Anh xong việc rồi hả?”
“Cũng gần xong rồi, còn một chút việc có thể để ngày mai làm cũng được.” Tư Mộ Hàn thấy cô buồn ngủ đến vậy rồi vẫn đợi anh, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều.
Nguyễn Tri Hạ nghe anh nói ngày mai làm cũng không sao, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, thiệt thòi cho anh còn tỏ ra không có việc gì, bộ dạng đứng đắn.
Nguyễn Tri Hạ cũng không vạch trần anh: “Nhanh đi rửa mặt rồi ngủ đi, buồn ngủ lắm rồi.”
Cô ngáp một cái, chậm rãi ngã xuống giường, kéo chăn lên, chuẩn bị ngủ.
Vừa nhắm mắt cô liền ngủ mất, ngay cả tiếng nước chảy trong nhà tắm cũng không nghe thấy, cũng không biết anh lúc nào thì quay lại ngủ.
Nguyễn Tri Hạ ngủ một giấc tới sáng.
Vị trí bên cạnh trống không.
Nguyễn Tri Hạ xoa xoa tóc, thức dậy tắm rửa, thay đồ, sau đó lại đến thư phòng tìm Tư Mộ Hàn.
Đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng động bên trong, vẫn là lời thoại của ‘Thành phố bị mất 2’
Nguyễn Tri Hạ không ngờ mới sáng sớm mà Tư Mộ Hàn đã xem phim trong thư phòng, anh cũng không ngờ cô sẽ thức sớm như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng ngây người.
Nguyễn Tri Hạ dỡ khóc dỡ cười, nhịn cười, tỏ ra nghiêm túc hỏi anh: “Tư tổng công việc thật bận rộn.”
Tư Mộ Hàn tạm ngừng phim, cũng tỏ ra nghiêm túc nói: “Thỉnh thoảng cũng phải thư giãn một chút.”
Nguyễn Tri Hạ che miệng, cười quay mặt sang chỗ khác.
Tư Mộ Hàn cảm thấy cái cớ này có chút miễn cưỡng, đang định nói gì đó thì điện thoại trong tay đã reo lên.
Anh chỉ đành nhận điện thoại trước.
“Dậy rồi hả?” Là Cố Tri Dân gọi tới.
Tư Mộ Hàn: “Ừ.”
“Tên ngốc Đình Tây tối qua gây sự ở Kim Hải, giờ đang bị tạm giam đó.” Cố Chi Dân nói xong thì giận lên: “Cậu nói xem cậu ta cũng là một thằng đàn ông già hơn ba mươi tuổi rồi, còn tưởng mình là trai mới lớn hai mươi tuổi hay sao, yêu đương thôi mà chút nữa thì xảy ra án mạng…”
Cố Tri Dân nói cả buổi vẫn chưa nói đến trọng tâm, Tư Mộ Hàn ngắt ngang: “Cậu một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi sao càng ngày càng dài dòng vậy.”
Cố Tri Dân: “…”
Cô nhìn đồng hồ, vẫn quyết định đợi Tư Mộ Hàn.
Đầu giường của bọn họ lúc nào cũng có để sách, có lúc bọn họ sẽ cùng nhau xem sách rồi ngủ.
Nguyễn Tri Hạ xem một hồi cảm thấy có chút buồn ngủ rồi.
Quyển sách trên tay trượt sang một bên, cô nghoẹo đầu ngủ, mơ màng không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng mở cửa.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, nhập nhèm mở mắt nhìn ra cửa, Tư Mộ Hàn đi vào nhà thì nhìn thấy đôi mắt ủ rũ của cô, mặt anh hiện lên sự kinh ngạc, bước nhanh vè phía cô, ấm áp nói: “Sao còn chưa ngủ? Không phải đã nói không cần đợi anh sao.”
Nguyễn Tri Hạ lắc lắc đầu, khiến sự ủ rũ trong đôi mắt tản đi một ít rồi mới hỏi anh: “Anh xong việc rồi hả?”
“Cũng gần xong rồi, còn một chút việc có thể để ngày mai làm cũng được.” Tư Mộ Hàn thấy cô buồn ngủ đến vậy rồi vẫn đợi anh, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều.
Nguyễn Tri Hạ nghe anh nói ngày mai làm cũng không sao, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, thiệt thòi cho anh còn tỏ ra không có việc gì, bộ dạng đứng đắn.
Nguyễn Tri Hạ cũng không vạch trần anh: “Nhanh đi rửa mặt rồi ngủ đi, buồn ngủ lắm rồi.”
Cô ngáp một cái, chậm rãi ngã xuống giường, kéo chăn lên, chuẩn bị ngủ.
Vừa nhắm mắt cô liền ngủ mất, ngay cả tiếng nước chảy trong nhà tắm cũng không nghe thấy, cũng không biết anh lúc nào thì quay lại ngủ.
Nguyễn Tri Hạ ngủ một giấc tới sáng.
Vị trí bên cạnh trống không.
Nguyễn Tri Hạ xoa xoa tóc, thức dậy tắm rửa, thay đồ, sau đó lại đến thư phòng tìm Tư Mộ Hàn.
Đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng động bên trong, vẫn là lời thoại của ‘Thành phố bị mất 2’
Nguyễn Tri Hạ không ngờ mới sáng sớm mà Tư Mộ Hàn đã xem phim trong thư phòng, anh cũng không ngờ cô sẽ thức sớm như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng ngây người.
Nguyễn Tri Hạ dỡ khóc dỡ cười, nhịn cười, tỏ ra nghiêm túc hỏi anh: “Tư tổng công việc thật bận rộn.”
Tư Mộ Hàn tạm ngừng phim, cũng tỏ ra nghiêm túc nói: “Thỉnh thoảng cũng phải thư giãn một chút.”
Nguyễn Tri Hạ che miệng, cười quay mặt sang chỗ khác.
Tư Mộ Hàn cảm thấy cái cớ này có chút miễn cưỡng, đang định nói gì đó thì điện thoại trong tay đã reo lên.
Anh chỉ đành nhận điện thoại trước.
“Dậy rồi hả?” Là Cố Tri Dân gọi tới.
Tư Mộ Hàn: “Ừ.”
“Tên ngốc Đình Tây tối qua gây sự ở Kim Hải, giờ đang bị tạm giam đó.” Cố Chi Dân nói xong thì giận lên: “Cậu nói xem cậu ta cũng là một thằng đàn ông già hơn ba mươi tuổi rồi, còn tưởng mình là trai mới lớn hai mươi tuổi hay sao, yêu đương thôi mà chút nữa thì xảy ra án mạng…”
Cố Tri Dân nói cả buổi vẫn chưa nói đến trọng tâm, Tư Mộ Hàn ngắt ngang: “Cậu một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi sao càng ngày càng dài dòng vậy.”
Cố Tri Dân: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.