Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2247
Hà An Sinh
09/02/2022
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng cô ta, quay đầu hỏi Mạc Đình Kiên: “Xảy ra chuyện gì sao? Anh hình như rất ghét Tiêu Văn.”
“Không ghét lẽ nào anh phải thích cô ta?” Mạc Đình Kiên đưa tay lấy menu, hỏi cô: “Còn chưa gọi món sao?”
Anh nói xong, gọi phục vụ lại, gọi mấy món Nguyễn Tri Hạ thích ăn.
Hai người sống với nhau rất lâu rồi, khẩu vị cũng trở nên giống nhau.
Nguyễn Tri Hạ vốn định truy hỏi chuyện của Tiêu Văn, nhưng chưa kịp nói đã bị lảng sang chuyện khác, cũng rất khó để trở lại vấn đề đó.
Sau khi ăn cơm xong, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Ăn xong, Mạc Đình Kiên muốn đưa cô về Thịnh Hải nhưng cô từ chối, Mạc Đình Kiên cũng không cưỡng ép nữa.
Sau khi nhìn xe chở cô đi khỏi anh mới quay về Mạc thị.
Đến Thịnh Hải, Nguyễn Tri Hạ vừa xuống xe đã nhìn thấy Tần Thủy San.
Nguyễn Tri Hạ có chút khinh ngạc, chủ động gọi tên cô ta: “Tần Thủy San?”
Tần Thủy San quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, cười nói: “Ra ngoài ăn cơm sao?”
Tần Thủy San biết Thịnh Hải đang quay phim điện ảnh ‘Thành phố bị mất’, cũng biết Cố Tri Dân tìm Nguyễn Tri Hạ để cải biên, thông tin này tuy rằng vẫn chưa chính thức công bố nhưng trong giới đã biết.”
Nguyễn Tri Hạ cười nói: “Ừ, tôi vừa đi ăn về.”
“Thị phi trong giới rất nhiều, nhưng người ấy nhà cô xử lí sự việc cũng rất nhanh.” Tần Thủy San khoanh tay, bộ dạng đang muốn cùng Nguyễn Tri Hạ tám chuyện.
Cô nghe ra được Tần Thủy San đang ám chỉ gì đó: “Xử lí… chuyện gì?”
Ánh mắt Tần Thủy San xẹt qua nghi hoặc.
“Cô không biết sao?” Cô ta soi xét Nguyễn Tri Hạ một cách kĩ lưỡng như đang xác nhận xem lời cô là thật hay giả vậy.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày: “Cô không nói làm sao tôi biết.”
Tần Thủy San có chút lúng túng, đưa tay gãi nhẹ đầu, thong thả nói: “Hình như tôi đã nhiều lời rồi?”
“Dù sao cũng nhiều lời rồi, cô nói thẳng đi.” Trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng hơi đoán ra được, có thể là liên quan đến Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên sáng nay bước ra mặt mày đã không được tốt lắm.
“Nửa đêm hôm qua, Mạc Đình Kiên và một cô minh tinh nhỏ bị đưa lên hotseach, nhưng bên Mạc Đình Kiên phát hiện cũng nhanh lắm, trời sáng đã xử lí xong rồi.”
Tần Thủy San thâm ý nhìn cô: “Hai người hẳn là đã phục hôn rồi đi?”
Nguyễn Tri Hạ tựa như đang suy nghĩ gì đó một hồi mới trả lời: “Chưa.”
Tần Thủy San cười lên: “Hai người phục hôn hay không hình như cũng không có gì khác biệt.”
Chân chính yêu nhau, không cần phải hình thức quá nhiều cũng có thể nhìn ra.
Nguyễn Tri Hạ hỏi cô ta: “Cái cô minh tinh nhỏ đó tên là Tiêu Văn hả?”
Tần Thủy San nghĩ một chút: “Không nhớ nữa, tối qua tôi mở cuộc họp suốt đêm, chỉ nghe trợ lí nói lại chuyện này, đợi lúc tôi lên mạng xem thì chuyện đã bị xử lí xong rồi.”
“Không ghét lẽ nào anh phải thích cô ta?” Mạc Đình Kiên đưa tay lấy menu, hỏi cô: “Còn chưa gọi món sao?”
Anh nói xong, gọi phục vụ lại, gọi mấy món Nguyễn Tri Hạ thích ăn.
Hai người sống với nhau rất lâu rồi, khẩu vị cũng trở nên giống nhau.
Nguyễn Tri Hạ vốn định truy hỏi chuyện của Tiêu Văn, nhưng chưa kịp nói đã bị lảng sang chuyện khác, cũng rất khó để trở lại vấn đề đó.
Sau khi ăn cơm xong, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Ăn xong, Mạc Đình Kiên muốn đưa cô về Thịnh Hải nhưng cô từ chối, Mạc Đình Kiên cũng không cưỡng ép nữa.
Sau khi nhìn xe chở cô đi khỏi anh mới quay về Mạc thị.
Đến Thịnh Hải, Nguyễn Tri Hạ vừa xuống xe đã nhìn thấy Tần Thủy San.
Nguyễn Tri Hạ có chút khinh ngạc, chủ động gọi tên cô ta: “Tần Thủy San?”
Tần Thủy San quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, cười nói: “Ra ngoài ăn cơm sao?”
Tần Thủy San biết Thịnh Hải đang quay phim điện ảnh ‘Thành phố bị mất’, cũng biết Cố Tri Dân tìm Nguyễn Tri Hạ để cải biên, thông tin này tuy rằng vẫn chưa chính thức công bố nhưng trong giới đã biết.”
Nguyễn Tri Hạ cười nói: “Ừ, tôi vừa đi ăn về.”
“Thị phi trong giới rất nhiều, nhưng người ấy nhà cô xử lí sự việc cũng rất nhanh.” Tần Thủy San khoanh tay, bộ dạng đang muốn cùng Nguyễn Tri Hạ tám chuyện.
Cô nghe ra được Tần Thủy San đang ám chỉ gì đó: “Xử lí… chuyện gì?”
Ánh mắt Tần Thủy San xẹt qua nghi hoặc.
“Cô không biết sao?” Cô ta soi xét Nguyễn Tri Hạ một cách kĩ lưỡng như đang xác nhận xem lời cô là thật hay giả vậy.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày: “Cô không nói làm sao tôi biết.”
Tần Thủy San có chút lúng túng, đưa tay gãi nhẹ đầu, thong thả nói: “Hình như tôi đã nhiều lời rồi?”
“Dù sao cũng nhiều lời rồi, cô nói thẳng đi.” Trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng hơi đoán ra được, có thể là liên quan đến Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên sáng nay bước ra mặt mày đã không được tốt lắm.
“Nửa đêm hôm qua, Mạc Đình Kiên và một cô minh tinh nhỏ bị đưa lên hotseach, nhưng bên Mạc Đình Kiên phát hiện cũng nhanh lắm, trời sáng đã xử lí xong rồi.”
Tần Thủy San thâm ý nhìn cô: “Hai người hẳn là đã phục hôn rồi đi?”
Nguyễn Tri Hạ tựa như đang suy nghĩ gì đó một hồi mới trả lời: “Chưa.”
Tần Thủy San cười lên: “Hai người phục hôn hay không hình như cũng không có gì khác biệt.”
Chân chính yêu nhau, không cần phải hình thức quá nhiều cũng có thể nhìn ra.
Nguyễn Tri Hạ hỏi cô ta: “Cái cô minh tinh nhỏ đó tên là Tiêu Văn hả?”
Tần Thủy San nghĩ một chút: “Không nhớ nữa, tối qua tôi mở cuộc họp suốt đêm, chỉ nghe trợ lí nói lại chuyện này, đợi lúc tôi lên mạng xem thì chuyện đã bị xử lí xong rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.