Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2270
Hà An Sinh
11/02/2022
Cuối năm nay có rất nhiều hoạt động, thời gian tới, Thẩm Lệ sẽ phải liên tục chạy show, bận rộn đến mức không có cả thời gian để thở.
Cố Tri Dân cũng rất bận, đến lúc hai người gặp mặt, đã là một tháng sau rồi.
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ hưởng tuần trăng mật trở về, mời mọi người đến ăn cơm ở Kim Hải.
Thẩm Lệ vừa hoàn thành xong một show, nhìn đồng hồ, chần chừ, cô cố ý đến muộn một chút.
Không ngờ đến, cô lại đụng phải Cố Tri Dân ở ngay trước cửa phòng bao.
Khoảng thời gian này hai người đều bận, sắc mặt đều không tốt lắm, tiều tụy hơn so với khoảng thời gian trước.
Cố Tri Dân nhìn lướt quá cô một lượt, thấy cô gầy đến mức cằm cũng nhọn hơn, khẽ nhíu mày: “Gần đây rất bận à?”
Vốn dĩ Thẩm Lệ không tính nói chuyện với anh, nhưng thấy dáng vẻ quan tâm của anh, cô không kìm chế được mà trả lời: “Cũng hơi hơi.”
“Những hoạt động không cần thiết thì không cần tham gia.” Cố Tri Dân nghĩ thầm trong lòng, anh phải tìm Trình Hân để nói chuyện.
Đối với nghệ sĩ mà nói, làm gì có hoạt động nào là không cần thiết chứ?
Không có.
Phàm là những hoạt động có liên quan đến bản thân, đều cần thiết phải tham gia.
Chỉ có điều, ở trước mặt cô, dường như Cố Tri Dân chưa bao giờ là một người có nguyên tắc cả.
Lúc còn nhỏ, Cố Tri Dân dạy cô và em họ của anh làm bài tập, lúc nào cũng nghiêm mặt nói nếu như không làm bài là sẽ không được cho kẹo.
Nhưng mà, mỗi lần cô cố ý dùng giọng điệu đáng thương mà gọi “anh Tri Dân”, đừng nói là kẹo, anh còn làm bài tập hộ cô luôn.
Qua hai năm nữa cô đã ba mươi tuổi rồi, nghĩ lại, đây cũng đã là chuyện gần hai mươi năm rồi.
Nhưng mà cô lại nhớ rất rõ ràng.
“Tiểu Lệ!”
Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ kéo cô trở lại từ kí ức.
Cô nhìn Cố Tri Dân, rồi quay người bước về phía Nguyễn Tri Hạ.
Một tháng không gặp, sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ cũng tốt hơn, mập hơn một chút so với trước kia, có điều vốn dĩ cô đã gầy, mập lên một chút trông có vẻ càng đầy đặn hơn, cô mỉm cười, dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
Những người lương thiện sau khi trải qua khó khăn và gian khổ, sẽ càng trở nên rộng lượng và ôn hòa hơn.
Câu nói này đã được Nguyễn Tri Hạ chứng minh rất tốt.
Thẩm Lệ vừa tới, Nguyễn Tri Hạ đã kéo tay cô ấy ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Tớ có mang quà đến, chút nữa sẽ đưa cho cậu.”
Nhắc đến quà, Thẩm Lệ liền nhớ đến lì xì mà Tư Mộ Hàn gửi cho mình, vẻ mặt liền trở nên căng thẳng: “Cậu mua quà gì cho tớ?”
“Một chiếc túi.” Nguyễn Tri Hạ mua cho Thẩm Lệ một chiếc túi mà cô ấy thích bấy lâu nay nhưng vẫn chưa có thời gian đi mua, vốn dĩ muốn cho cô ấy một sự bất ngờ, nhưng thấy sắc mặt của cô ấy không được tốt, đành nói cho cô ấy biết trước.
Thẩm Lệ nghe thấy vậy, thở phào một hơi.
Cố Tri Dân cũng rất bận, đến lúc hai người gặp mặt, đã là một tháng sau rồi.
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ hưởng tuần trăng mật trở về, mời mọi người đến ăn cơm ở Kim Hải.
Thẩm Lệ vừa hoàn thành xong một show, nhìn đồng hồ, chần chừ, cô cố ý đến muộn một chút.
Không ngờ đến, cô lại đụng phải Cố Tri Dân ở ngay trước cửa phòng bao.
Khoảng thời gian này hai người đều bận, sắc mặt đều không tốt lắm, tiều tụy hơn so với khoảng thời gian trước.
Cố Tri Dân nhìn lướt quá cô một lượt, thấy cô gầy đến mức cằm cũng nhọn hơn, khẽ nhíu mày: “Gần đây rất bận à?”
Vốn dĩ Thẩm Lệ không tính nói chuyện với anh, nhưng thấy dáng vẻ quan tâm của anh, cô không kìm chế được mà trả lời: “Cũng hơi hơi.”
“Những hoạt động không cần thiết thì không cần tham gia.” Cố Tri Dân nghĩ thầm trong lòng, anh phải tìm Trình Hân để nói chuyện.
Đối với nghệ sĩ mà nói, làm gì có hoạt động nào là không cần thiết chứ?
Không có.
Phàm là những hoạt động có liên quan đến bản thân, đều cần thiết phải tham gia.
Chỉ có điều, ở trước mặt cô, dường như Cố Tri Dân chưa bao giờ là một người có nguyên tắc cả.
Lúc còn nhỏ, Cố Tri Dân dạy cô và em họ của anh làm bài tập, lúc nào cũng nghiêm mặt nói nếu như không làm bài là sẽ không được cho kẹo.
Nhưng mà, mỗi lần cô cố ý dùng giọng điệu đáng thương mà gọi “anh Tri Dân”, đừng nói là kẹo, anh còn làm bài tập hộ cô luôn.
Qua hai năm nữa cô đã ba mươi tuổi rồi, nghĩ lại, đây cũng đã là chuyện gần hai mươi năm rồi.
Nhưng mà cô lại nhớ rất rõ ràng.
“Tiểu Lệ!”
Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ kéo cô trở lại từ kí ức.
Cô nhìn Cố Tri Dân, rồi quay người bước về phía Nguyễn Tri Hạ.
Một tháng không gặp, sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ cũng tốt hơn, mập hơn một chút so với trước kia, có điều vốn dĩ cô đã gầy, mập lên một chút trông có vẻ càng đầy đặn hơn, cô mỉm cười, dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
Những người lương thiện sau khi trải qua khó khăn và gian khổ, sẽ càng trở nên rộng lượng và ôn hòa hơn.
Câu nói này đã được Nguyễn Tri Hạ chứng minh rất tốt.
Thẩm Lệ vừa tới, Nguyễn Tri Hạ đã kéo tay cô ấy ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Tớ có mang quà đến, chút nữa sẽ đưa cho cậu.”
Nhắc đến quà, Thẩm Lệ liền nhớ đến lì xì mà Tư Mộ Hàn gửi cho mình, vẻ mặt liền trở nên căng thẳng: “Cậu mua quà gì cho tớ?”
“Một chiếc túi.” Nguyễn Tri Hạ mua cho Thẩm Lệ một chiếc túi mà cô ấy thích bấy lâu nay nhưng vẫn chưa có thời gian đi mua, vốn dĩ muốn cho cô ấy một sự bất ngờ, nhưng thấy sắc mặt của cô ấy không được tốt, đành nói cho cô ấy biết trước.
Thẩm Lệ nghe thấy vậy, thở phào một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.