Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2276
Hà An Sinh
11/02/2022
“Ồ.” Cố Tri Dân cẩn nhận nhìn cô, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thẩm Lệ nhanh chóng rót cho anh một ly nước rồi quay lại, anh vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa như trước, ngay cả dáng ngồi cũng không thay đổi, cúi đầu xuống không lên tiếng, như một đứa trẻ bị tự kỷ.
Cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao mỗi lần anh uống say đều như thế.
Cô đang định đưa nước cho anh thì thấy anh bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô, trong mắt có chút tủi thân không thể diễn tả.
Hai người nhìn nhau nửa giây, Cố Tri Dân tủi thân nói: “Anh giúp em làm bài tập là được chứ gì? Em đừng giận anh nữa.”
“???”
Cô đã tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi, còn cần anh giúp cô làm bài tập gì chứ?
Đúng là uống say đến phát ngốc rồi.
“Anh uống nước đi.” Thẩm Lệ không muốn nghe anh nói nhảm nữa, đưa thẳng ly nước đến miệng anh.
Nhưng anh lại nổi lên tính khí, kiên quyết nghiêng đầu qua một bên.
“Cố Tri Dân…”
“Anh phải làm bài tập cho em.”
Hai người gần như đồng thanh, nhưng tiếng anh to hơn át tiếng cô.
Cô nhớ ra lúc nhỏ, cô hay nhờ Cố Tri Dân làm bài tập giúp cô, nhưng không phải lần nào anh cũng giúp.
Có lúc anh rất có quy tắc, nghiêm khắc yêu cầu cô tự làm bài.
Nhưng cô bị anh chiều hư rồi, anh không giúp cô làm bài tập, cô sẽ giận anh đến mấy ngày mới hết.
Mắt Thẩm Lệ mềm lại, ngồi xổm trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Em không giận anh, em đã làm xong bài tập rồi.”
Mắt Cố Tri Dân sáng lên: “Thật sao?”
“Thật.” Cô gật đầu.
Anh nở nụ cười, trông hơi ngốc nghếch, chỉ vào ly nước trong tay cô: “Anh muốn uống nước.”
Thẩm Lệ đưa ly nước cho anh rồi không buông tay ra ngay, sợ anh uống say sẽ cầm không vững, thực tế đúng là anh cầm không vững thật.
Cô đành phải ngồi cạnh anh, đỡ cốc cho anh uống nước rồi đưa anh đến phòng dành cho khách để ngủ.
Cố Tri Dân nằm trên giường mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi Thẩm Lệ đắp chăn lên cho anh, anh ngửi ngửi chiếc chăn, giọng nói chậm rãi: “Mùi vị của Thẩm Tiểu Lệ.”
Thẩm Lệ ngừng lại, nhìn khuôn mặt anh một lát rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Cô sợ Cố Tri Dân nửa đêm dậy muốn đi vệ sinh, không quen chỗ sẽ bị ngã, cho nên vẫn để đèn đầu giường.
Trở về phòng ngủ của mình, Thẩm Lệ gửi tin nhắn cho Trình Hân: “Chuyện của Tần Ngữ Minh đã tra ra chưa? Ngày mai em sẽ trực tiếp đăng lên FB và trang phát ngôn chính của anh ta.”
Không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Giữa cô và Cố Tri Dân phải kết thúc thôi.
Thẩm Lệ nhanh chóng rót cho anh một ly nước rồi quay lại, anh vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa như trước, ngay cả dáng ngồi cũng không thay đổi, cúi đầu xuống không lên tiếng, như một đứa trẻ bị tự kỷ.
Cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao mỗi lần anh uống say đều như thế.
Cô đang định đưa nước cho anh thì thấy anh bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô, trong mắt có chút tủi thân không thể diễn tả.
Hai người nhìn nhau nửa giây, Cố Tri Dân tủi thân nói: “Anh giúp em làm bài tập là được chứ gì? Em đừng giận anh nữa.”
“???”
Cô đã tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi, còn cần anh giúp cô làm bài tập gì chứ?
Đúng là uống say đến phát ngốc rồi.
“Anh uống nước đi.” Thẩm Lệ không muốn nghe anh nói nhảm nữa, đưa thẳng ly nước đến miệng anh.
Nhưng anh lại nổi lên tính khí, kiên quyết nghiêng đầu qua một bên.
“Cố Tri Dân…”
“Anh phải làm bài tập cho em.”
Hai người gần như đồng thanh, nhưng tiếng anh to hơn át tiếng cô.
Cô nhớ ra lúc nhỏ, cô hay nhờ Cố Tri Dân làm bài tập giúp cô, nhưng không phải lần nào anh cũng giúp.
Có lúc anh rất có quy tắc, nghiêm khắc yêu cầu cô tự làm bài.
Nhưng cô bị anh chiều hư rồi, anh không giúp cô làm bài tập, cô sẽ giận anh đến mấy ngày mới hết.
Mắt Thẩm Lệ mềm lại, ngồi xổm trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Em không giận anh, em đã làm xong bài tập rồi.”
Mắt Cố Tri Dân sáng lên: “Thật sao?”
“Thật.” Cô gật đầu.
Anh nở nụ cười, trông hơi ngốc nghếch, chỉ vào ly nước trong tay cô: “Anh muốn uống nước.”
Thẩm Lệ đưa ly nước cho anh rồi không buông tay ra ngay, sợ anh uống say sẽ cầm không vững, thực tế đúng là anh cầm không vững thật.
Cô đành phải ngồi cạnh anh, đỡ cốc cho anh uống nước rồi đưa anh đến phòng dành cho khách để ngủ.
Cố Tri Dân nằm trên giường mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi Thẩm Lệ đắp chăn lên cho anh, anh ngửi ngửi chiếc chăn, giọng nói chậm rãi: “Mùi vị của Thẩm Tiểu Lệ.”
Thẩm Lệ ngừng lại, nhìn khuôn mặt anh một lát rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Cô sợ Cố Tri Dân nửa đêm dậy muốn đi vệ sinh, không quen chỗ sẽ bị ngã, cho nên vẫn để đèn đầu giường.
Trở về phòng ngủ của mình, Thẩm Lệ gửi tin nhắn cho Trình Hân: “Chuyện của Tần Ngữ Minh đã tra ra chưa? Ngày mai em sẽ trực tiếp đăng lên FB và trang phát ngôn chính của anh ta.”
Không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Giữa cô và Cố Tri Dân phải kết thúc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.