Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2360
Hà An Sinh
20/02/2022
“Được rồi, đừng làm phiền tôi mua rau.” Thẩm Lệ đẩy Cố Tri Dâm ra.
Cố Tri Dân lại đi theo: “Hừm, thô bạo như vậy, anh chính là quá lương thiện mà, cho dù biết diện mạo thật của em mà vẫn tình nguyện làm bạn với em, cảm động không?”
Giọng điệu ngả ngớn này khiến Thẩm Lệ có loại ảo giác về trước đây.
Dường như, Cố Tri Dân thật sự đã buông xuống rồi.
Cho nên mới có thể bình tĩnh cùng cô ấy phân tích ưu nhược điểm khi giải ước, mới ba hoa giống như trước đây.
Nhưng cô ấy cảm thấy trong lòng của mình giống như bị mất đi một miếng.
Nói xong chuyện hợp đồng, Cố Tri Dân lại chỉ vào số rau trong xe đẩy, hỏi: “Em mua nhiều rau như vậy để làm gì?’
Thẩm Lệ quay đầu qua, mỉm cười mà không mang cảm xúc: “Về nhà bày lên kệ nhìn, dù sao đều là những thứ hợp vệ sinh, bổ dưỡng, tốt cho sức khỏe!”
Cố Tri Dân mặt mày không tin tưởng: “Thẩm Tiểu Lệ, em không phải gần đây rảnh quá, rảnh đến điên rồi chứ?”
“Anh mới bị điên!” Thẩm Lệ không khách khí trợn mắt với anh, đẩy xe đẩy ra chỗ tính tiền.
“Chuyện trước đó là anh không đúng, anh hôm nay sẽ trở về, đích thân sắp xếp hoạt động và tài nguyên cho em, làm kế hoạch cho em, anh nhất định sẽ cho em nguồn tài nguyên tốt hơn trước đây, có được không?”
Mặt mày Cố Tri Dân khá lo lắng nhìn Thẩm Lệ, thần sắc lo lắng cô ấy thật sự bị điên rồi vậy.
Thẩm Lệ bặm môi, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười: “Đầu của anh như thế rốt cuộc làm sao đưa tập đoàn truyền thông Thịnh Hải đến ngày hôm nay vậy? Tôi mua rau đương nhiên là về nấu cơm, anh tưởng tôi thật sự mua về để trưng sao?”
“Nấu cơm?” Ánh mắt của Cố Tri Dân càng kinh ngạc, còn đưa tay sờ trán của Thẩm Lệ.
Sờ trán của Thẩm Lệ lại sờ của chính mình, còn tự lẩm bẩm: “Bình thường mà nhỉ.”
Thẩm Lương cười lạnh một tiếng: “Tôi vốn dĩ rất bình thường.”
“Em muốn về nhà nấu cơm, em còn bình thường?” Không có ai hiểu rõ về tài bếp núc của Thẩm Lệ hơn Cố Tri Dân, cô ấy không đốt bếp cũng coi như tốt lắm rồi.
“Tuổi tác lớn rồi, tóm lại cũng nên học một số kỹ năng trong cuộc sống chứ.” Thẩm Lương đẩy xe đẩy lên trước: “Nói ra thì anh cũng không hiểu được.”
“Anh sao lại không hiểu? Anh tuổi tác còn lớn hơn em, anh cũng muốn học một vài kỹ năng trong cuộc sống.” Cố Tri Dân nghiêm túc nói xong thì xoay người đi.
Thẩm Lệ quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Cố Tri Dân đang đi về chỗ ở xe để đồ.
…
10 phút sau.
Cố Tri Dân đẩy một xe đầy ấp giống với những thứ Thẩm Lệ đã chọn, gọi với theo Thẩm Lệ đi phía trước: “Thẩm Tiểu Lệ, em chậm đã, đợi anh với, anh thuận đường đưa em một đoạn.”
Thẩm Lệ quay đầu lại, liếc nhìn số đồ trên xe đẩy của Cố Tri Dân, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng không có đợi anh.
Thuận đường cái gì chứ, căn hộ của Cố Tri Dân và nơi cô ấy sống là ở hai người hoàn toàn khác nhau.
Sau khi cô ấy cảm thấy Cố Tri Dân đã buông xuống được, thì con người đã trưởng thành hơn.
Cố Tri Dân lại đi theo: “Hừm, thô bạo như vậy, anh chính là quá lương thiện mà, cho dù biết diện mạo thật của em mà vẫn tình nguyện làm bạn với em, cảm động không?”
Giọng điệu ngả ngớn này khiến Thẩm Lệ có loại ảo giác về trước đây.
Dường như, Cố Tri Dân thật sự đã buông xuống rồi.
Cho nên mới có thể bình tĩnh cùng cô ấy phân tích ưu nhược điểm khi giải ước, mới ba hoa giống như trước đây.
Nhưng cô ấy cảm thấy trong lòng của mình giống như bị mất đi một miếng.
Nói xong chuyện hợp đồng, Cố Tri Dân lại chỉ vào số rau trong xe đẩy, hỏi: “Em mua nhiều rau như vậy để làm gì?’
Thẩm Lệ quay đầu qua, mỉm cười mà không mang cảm xúc: “Về nhà bày lên kệ nhìn, dù sao đều là những thứ hợp vệ sinh, bổ dưỡng, tốt cho sức khỏe!”
Cố Tri Dân mặt mày không tin tưởng: “Thẩm Tiểu Lệ, em không phải gần đây rảnh quá, rảnh đến điên rồi chứ?”
“Anh mới bị điên!” Thẩm Lệ không khách khí trợn mắt với anh, đẩy xe đẩy ra chỗ tính tiền.
“Chuyện trước đó là anh không đúng, anh hôm nay sẽ trở về, đích thân sắp xếp hoạt động và tài nguyên cho em, làm kế hoạch cho em, anh nhất định sẽ cho em nguồn tài nguyên tốt hơn trước đây, có được không?”
Mặt mày Cố Tri Dân khá lo lắng nhìn Thẩm Lệ, thần sắc lo lắng cô ấy thật sự bị điên rồi vậy.
Thẩm Lệ bặm môi, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười: “Đầu của anh như thế rốt cuộc làm sao đưa tập đoàn truyền thông Thịnh Hải đến ngày hôm nay vậy? Tôi mua rau đương nhiên là về nấu cơm, anh tưởng tôi thật sự mua về để trưng sao?”
“Nấu cơm?” Ánh mắt của Cố Tri Dân càng kinh ngạc, còn đưa tay sờ trán của Thẩm Lệ.
Sờ trán của Thẩm Lệ lại sờ của chính mình, còn tự lẩm bẩm: “Bình thường mà nhỉ.”
Thẩm Lương cười lạnh một tiếng: “Tôi vốn dĩ rất bình thường.”
“Em muốn về nhà nấu cơm, em còn bình thường?” Không có ai hiểu rõ về tài bếp núc của Thẩm Lệ hơn Cố Tri Dân, cô ấy không đốt bếp cũng coi như tốt lắm rồi.
“Tuổi tác lớn rồi, tóm lại cũng nên học một số kỹ năng trong cuộc sống chứ.” Thẩm Lương đẩy xe đẩy lên trước: “Nói ra thì anh cũng không hiểu được.”
“Anh sao lại không hiểu? Anh tuổi tác còn lớn hơn em, anh cũng muốn học một vài kỹ năng trong cuộc sống.” Cố Tri Dân nghiêm túc nói xong thì xoay người đi.
Thẩm Lệ quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Cố Tri Dân đang đi về chỗ ở xe để đồ.
…
10 phút sau.
Cố Tri Dân đẩy một xe đầy ấp giống với những thứ Thẩm Lệ đã chọn, gọi với theo Thẩm Lệ đi phía trước: “Thẩm Tiểu Lệ, em chậm đã, đợi anh với, anh thuận đường đưa em một đoạn.”
Thẩm Lệ quay đầu lại, liếc nhìn số đồ trên xe đẩy của Cố Tri Dân, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng không có đợi anh.
Thuận đường cái gì chứ, căn hộ của Cố Tri Dân và nơi cô ấy sống là ở hai người hoàn toàn khác nhau.
Sau khi cô ấy cảm thấy Cố Tri Dân đã buông xuống được, thì con người đã trưởng thành hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.