Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2385
Hà An Sinh
22/02/2022
Thẩm Lệ hoàn toàn miễn dịch với những lời khen này của cô.
Cô đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Em cứ trốn như thế này cũng không phải chuyện hay, không thể tránh cả đời được.”
“Em đâu muốn tránh cả đời đâu, em bây giờ muốn gây dựng sự nghiệp. Chờ em thành công trong sự nghiệp rồi, mẹ sẽ không bắt em kết hôn nữa.”
“Sao em không thử tâm sự, nói chuyện với ba mẹ?”
“Nói chuyện tâm sự được thì còn gọi là ba mẹ sao?” Cố Mãn Mãn nhún vai dáng vẻ bất lực.
“Vậy em còn chưa gặp vị hôn phu mà đã phán án tử cho người tra, có phải là quá độc đoán không?”
Cố Mãn Mãn bĩu môi: “Nghe nói ông chú đó từ nhỏ đã là một tên mọt sách, mười mấy tuổi đã đi du học rồi. Sau đó còn tự thành lập một công ty ở nước ngoài. Chị nghĩ xem, một ông chú còn trẻ mà đã thành đạt trong sự nghiệp vậy sợ là trọc hết cả đầu rồi ý?”
“Phụt” Thẩm Lệ cười ra tiếng, Cố Mãn Mãn đúng là mọc trên huyệt cười của cô.
“Nhanh đi ngủ đi, tranh thủ thời gian chạy mấy thông cáo gần đây. Tuần tới sau khi kết thúc họp báo kịch bản “Mất thành” là phải chuẩn bị nhập đoàn rồi.
“Nhanh vậy?” Thẩm Lệ có ngạc nhiên, tưởng bắt đầu quay “Mất thành” còn cần một thời gian ngắn nữa.
“Anh họ tự làm nhà sản xuất, thúc giục rất nhiều, muốn “Mất thành” có thể lên sóng vào dịp Tết.
Chủ nhật, Thẩm Lệ được phía nhãn hàng mời đến xem buổi trình diễn thời trang.
Thẩm Lệ ngồi trên máy bay cả đêm, buổi sáng chủ nhật đã đáp chuyến bay đến nơi diễn ra buổi trình diễn thời trang.
Vừa xuống máy bay, cô lên ô tô, sau đó chợp mắt một chút trên đường về khách sạn. Sau khi đến khách sạn, tắm rửa rồi thay quần áo xong, Cố Mãn Mãn đã đặt sẵn đồ ăn bên ngoài.
Thẩm Lệ vừa ăn vừa tạo hình. Cập nhật truyện nhanh tại ~ trùmtr uуện. VN ~
Ngồi máy bay mười mấy tiếng, cho dù là khoang hạng nhất cũng không chịu được.
Thẩm Lệ nhìn sắc mặt mệt mỏi của chính mình trong gương, nói với thợ trang điểm: “Trang điểm đậm hơn chút, mấy ngày nay mệt quá, thần sắc hơi kém.”
“Vâng.”
Sau khi Thẩm Lệ trở lại làm việc từ sau Tết, dường như vẫn luôn làm việc liên tục, không nghỉ ngày đêm. Hai mươi mấy ngày đều rạng sáng mới kết thúc công việc, sáng sớm đã lại xuất phát đi làm.
Cố Mãn Mãn cũng hơi đau lòng: “Cố chịu đựng một chút, sau khi buổi đọc kịch bản ngày mai kết thúc, trước khi vào đoàn làm phim, chị chỉ có ba hoạt động, ở giữa có thời gian nghỉ ngơi.”
“Vẫn ổn.” Thẩm Lệ nhắm mắt nghỉ ngơi, chậm rãi nói: “Chị yêu công việc, công việc khiến chị vui vẻ, cũng khiến chị có tiền.”
Trước đây, Cố Tri Dân đem hết tài nguyên của cô đưa cho Tiêu Văn, sau khi cô nghỉ ngơi một thời gian, cảm thấy vẫn là công việc khiến cô vui vẻ hơn.
Công việc bận rộn khiến cô cảm thấy đầy đủ, lịch trình mỗi ngày đều được sắp xếp kín mít, không có thời gian nghỉ ngơi, càng không có thời gian nghĩ ngợi những chuyện khác.
Như vậy cũng rất tốt.
Cô đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Em cứ trốn như thế này cũng không phải chuyện hay, không thể tránh cả đời được.”
“Em đâu muốn tránh cả đời đâu, em bây giờ muốn gây dựng sự nghiệp. Chờ em thành công trong sự nghiệp rồi, mẹ sẽ không bắt em kết hôn nữa.”
“Sao em không thử tâm sự, nói chuyện với ba mẹ?”
“Nói chuyện tâm sự được thì còn gọi là ba mẹ sao?” Cố Mãn Mãn nhún vai dáng vẻ bất lực.
“Vậy em còn chưa gặp vị hôn phu mà đã phán án tử cho người tra, có phải là quá độc đoán không?”
Cố Mãn Mãn bĩu môi: “Nghe nói ông chú đó từ nhỏ đã là một tên mọt sách, mười mấy tuổi đã đi du học rồi. Sau đó còn tự thành lập một công ty ở nước ngoài. Chị nghĩ xem, một ông chú còn trẻ mà đã thành đạt trong sự nghiệp vậy sợ là trọc hết cả đầu rồi ý?”
“Phụt” Thẩm Lệ cười ra tiếng, Cố Mãn Mãn đúng là mọc trên huyệt cười của cô.
“Nhanh đi ngủ đi, tranh thủ thời gian chạy mấy thông cáo gần đây. Tuần tới sau khi kết thúc họp báo kịch bản “Mất thành” là phải chuẩn bị nhập đoàn rồi.
“Nhanh vậy?” Thẩm Lệ có ngạc nhiên, tưởng bắt đầu quay “Mất thành” còn cần một thời gian ngắn nữa.
“Anh họ tự làm nhà sản xuất, thúc giục rất nhiều, muốn “Mất thành” có thể lên sóng vào dịp Tết.
Chủ nhật, Thẩm Lệ được phía nhãn hàng mời đến xem buổi trình diễn thời trang.
Thẩm Lệ ngồi trên máy bay cả đêm, buổi sáng chủ nhật đã đáp chuyến bay đến nơi diễn ra buổi trình diễn thời trang.
Vừa xuống máy bay, cô lên ô tô, sau đó chợp mắt một chút trên đường về khách sạn. Sau khi đến khách sạn, tắm rửa rồi thay quần áo xong, Cố Mãn Mãn đã đặt sẵn đồ ăn bên ngoài.
Thẩm Lệ vừa ăn vừa tạo hình. Cập nhật truyện nhanh tại ~ trùmtr uуện. VN ~
Ngồi máy bay mười mấy tiếng, cho dù là khoang hạng nhất cũng không chịu được.
Thẩm Lệ nhìn sắc mặt mệt mỏi của chính mình trong gương, nói với thợ trang điểm: “Trang điểm đậm hơn chút, mấy ngày nay mệt quá, thần sắc hơi kém.”
“Vâng.”
Sau khi Thẩm Lệ trở lại làm việc từ sau Tết, dường như vẫn luôn làm việc liên tục, không nghỉ ngày đêm. Hai mươi mấy ngày đều rạng sáng mới kết thúc công việc, sáng sớm đã lại xuất phát đi làm.
Cố Mãn Mãn cũng hơi đau lòng: “Cố chịu đựng một chút, sau khi buổi đọc kịch bản ngày mai kết thúc, trước khi vào đoàn làm phim, chị chỉ có ba hoạt động, ở giữa có thời gian nghỉ ngơi.”
“Vẫn ổn.” Thẩm Lệ nhắm mắt nghỉ ngơi, chậm rãi nói: “Chị yêu công việc, công việc khiến chị vui vẻ, cũng khiến chị có tiền.”
Trước đây, Cố Tri Dân đem hết tài nguyên của cô đưa cho Tiêu Văn, sau khi cô nghỉ ngơi một thời gian, cảm thấy vẫn là công việc khiến cô vui vẻ hơn.
Công việc bận rộn khiến cô cảm thấy đầy đủ, lịch trình mỗi ngày đều được sắp xếp kín mít, không có thời gian nghỉ ngơi, càng không có thời gian nghĩ ngợi những chuyện khác.
Như vậy cũng rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.