Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2426
Hà An Sinh
26/02/2022
Video trên mạng, chỉ cắt đoạn cô đánh Tiêu Văn, sau đó Tiêu Văn bị té xuống đất thôi.
Mà bây giờ chuyện Tiêu Văn nằm viện vốn không có bị lộ ra, nếu như không phải có người mật báo tin tức thì phóng viên làm sao mà biết cô sẽ đến bệnh viện chứ?
“Ai mật báo tin tức? Không lẽ là người đoàn làm phim?” Cố Mãn Mãn hỏi.
“Người của đoàn làm phim đều đã ký hợp đồng bảo mật rồi, những chuyện mà chỉ cần điều tra một cái là ra ngay thì sẽ không có ai mạo hiểm đâu.”
“Vậy thì là ai?”
“Người hiểu rõ chị sẽ đến bệnh viện, em cảm thấy là có ai?”
“Anh họ của em?”
Thẩm Lệ bị sự suy đoán của Cố Mãn Mãn làm cho nghẹn lời: “Cũng không phải là không có khả năng này, nhưng khả năng là Tiêu Văn sẽ lớn hơn một chút.”
“Lúc nãy anh họ cũng đã nói chuyện với chị như vậy rồi, chị còn tin anh ấy sao?” Cố Mãn Mãn nói xong còn hừ một tiếng.
Thẩm Lệ: “Em cảm thấy Cố Tri Dân là loại người công tư bất phân, không có não sao?”
Cố Mãn Mãn: “Đàn ông toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vì yêu mà mê muội đầu óc, có chuyện gì mà không làm ra được chứ?”
Thẩm Lệ nhìn Cố Mãn Mãn với thần sắc cổ quái: “Đây là kinh nghiệm yêu đương của em sao?”
“Không có a, người ta còn chưa yêu lần nào nữa…” Cố Mãn Mãn càng nói thì thanh âm càng nhỏ.
Thẩm Lệ không nhịn được mà hỏi: “Em cảm thấy Đào Triển Minh kia thế nào?”
“Kim chủ ba ba sao?” Cố Mãn Mãn suy nghĩ một hồi: “Bề ngoài thì cũng còn giống người đó, nhưng mà thông thường mà nói, đàn ông mà trông văn thư nho nhã thì đều không phải là thứ gì tốt! Chị Tiểu Lệ, nếu như chị muốn tìm đệ nhị xuân, thì ngàn vạn lần đừng tìm loại đàn ông này…”
Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn lên trời, đưa tay móc móc lỗ tai mình, cô nhìn ra ngoài một cái thì đúng lúc nhìn thấy đám phóng viên đó bị vệ sĩ đuổi đi rồi, thế là cô liền túm lấy cổ áo của Cố Mãn Mãn kéo ra ngoài.
“Này, chị Tiểu Lệ đừng kéo cổ áo em…”
“Vậy em im miệng lại đi.”
Cố Mãn Mãn lập tức không lên tiếng nữa.
Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn nhân lúc hỗn loạn mà ra khỏi bệnh viện, đám phóng viên đó vẫn đang kỳ kèo với vệ sĩ.
Đám vệ sĩ đó sao lại đột nhiên đến đuổi phóng viên?
Vệ sĩ sao lại biết mấy người đó là phóng viên chứ?
Trong phòng bệnh.
Cố Tri Dân ngồi trước giường bệnh, cầm điện thoại lướt xem văn kiện trong hòm thư email, từng cái từng cái xem rất nghiêm túc.
Tiêu Văn nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, rồi lại liếc nhìn cái điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Thấy Cố Tri Dân nhìn quá chăm chú, cô ta liền đưa tay định lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Chỉ là, tay của cô ta còn chưa chạm đến điện thoại thì đã bị Cố Tri Dân phát hiện rồi.
“Làm gì vậy?”
Mà bây giờ chuyện Tiêu Văn nằm viện vốn không có bị lộ ra, nếu như không phải có người mật báo tin tức thì phóng viên làm sao mà biết cô sẽ đến bệnh viện chứ?
“Ai mật báo tin tức? Không lẽ là người đoàn làm phim?” Cố Mãn Mãn hỏi.
“Người của đoàn làm phim đều đã ký hợp đồng bảo mật rồi, những chuyện mà chỉ cần điều tra một cái là ra ngay thì sẽ không có ai mạo hiểm đâu.”
“Vậy thì là ai?”
“Người hiểu rõ chị sẽ đến bệnh viện, em cảm thấy là có ai?”
“Anh họ của em?”
Thẩm Lệ bị sự suy đoán của Cố Mãn Mãn làm cho nghẹn lời: “Cũng không phải là không có khả năng này, nhưng khả năng là Tiêu Văn sẽ lớn hơn một chút.”
“Lúc nãy anh họ cũng đã nói chuyện với chị như vậy rồi, chị còn tin anh ấy sao?” Cố Mãn Mãn nói xong còn hừ một tiếng.
Thẩm Lệ: “Em cảm thấy Cố Tri Dân là loại người công tư bất phân, không có não sao?”
Cố Mãn Mãn: “Đàn ông toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vì yêu mà mê muội đầu óc, có chuyện gì mà không làm ra được chứ?”
Thẩm Lệ nhìn Cố Mãn Mãn với thần sắc cổ quái: “Đây là kinh nghiệm yêu đương của em sao?”
“Không có a, người ta còn chưa yêu lần nào nữa…” Cố Mãn Mãn càng nói thì thanh âm càng nhỏ.
Thẩm Lệ không nhịn được mà hỏi: “Em cảm thấy Đào Triển Minh kia thế nào?”
“Kim chủ ba ba sao?” Cố Mãn Mãn suy nghĩ một hồi: “Bề ngoài thì cũng còn giống người đó, nhưng mà thông thường mà nói, đàn ông mà trông văn thư nho nhã thì đều không phải là thứ gì tốt! Chị Tiểu Lệ, nếu như chị muốn tìm đệ nhị xuân, thì ngàn vạn lần đừng tìm loại đàn ông này…”
Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn lên trời, đưa tay móc móc lỗ tai mình, cô nhìn ra ngoài một cái thì đúng lúc nhìn thấy đám phóng viên đó bị vệ sĩ đuổi đi rồi, thế là cô liền túm lấy cổ áo của Cố Mãn Mãn kéo ra ngoài.
“Này, chị Tiểu Lệ đừng kéo cổ áo em…”
“Vậy em im miệng lại đi.”
Cố Mãn Mãn lập tức không lên tiếng nữa.
Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn nhân lúc hỗn loạn mà ra khỏi bệnh viện, đám phóng viên đó vẫn đang kỳ kèo với vệ sĩ.
Đám vệ sĩ đó sao lại đột nhiên đến đuổi phóng viên?
Vệ sĩ sao lại biết mấy người đó là phóng viên chứ?
Trong phòng bệnh.
Cố Tri Dân ngồi trước giường bệnh, cầm điện thoại lướt xem văn kiện trong hòm thư email, từng cái từng cái xem rất nghiêm túc.
Tiêu Văn nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, rồi lại liếc nhìn cái điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Thấy Cố Tri Dân nhìn quá chăm chú, cô ta liền đưa tay định lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Chỉ là, tay của cô ta còn chưa chạm đến điện thoại thì đã bị Cố Tri Dân phát hiện rồi.
“Làm gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.