Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2549
Hà An Sinh
11/03/2022
Mấy chục giây ngắn ngủi Cố Mãn Mãn suy nghĩ rất nhiều, biểu cảm trên mặt cũng nhanh chóng thay đổi, đầu tiên là bị sốc, sau đó là không thể tin tưởng và hối hận sâu sắc, đau lòng…
Vô cùng đặc sắc.
Đào Triển Minh cảm thấy muốn cười, nhưng mà sợ nếu như cười ra tiếng thì cô gái nhỏ này sẽ càng luống cuống hơn, liền đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng để che giấu ý cười lại, bày ra vẻ mặt đứng đắn rồi nói: “Không sao cả, tôi đang đợi cô ấy trở về.”
Cố Mãn Mãn: “A?”
Một tổng giám đốc đẹp trai như vậy mà lại yêu đến nỗi hèn mọn như vậy sao?
“Tuổi của cô ấy vẫn còn nhỏ, tôi phải nhường nhịn cô ấy.” Ngày bình thường, Đào Triển Minh chính là một bộ dạng mỉm cười ấm áp, nhưng lúc anh ta nói những lời này trong giọng nói lại có sự khác biệt so với sự ấm áp công thức như bình thường, ở bên trong có một loại dịu dàng không thể nào nói ra được.
Không ngờ là lúc anh ta nói những lời này, vậy mà lại nhìn Cố Mãn Mãn mà nói.
Cố Mãn Mãn có một loại ảo giác giống như là anh ta đang nói những lời này cho cô ấy nghe, nhịp tim của cô ấy hẫng một nhịp, tần suất tim đập trở nên khác thường hơn.
Cố Mãn Mãn cuống quýt nhìn sang chỗ khác, sau đó mới tìm được âm thanh của chính mình: “Anh rất tốt, cô ấy không biết trân trọng anh, đó là sự tổn thất của cô ấy…”
Nói xong lại ra vẻ bình tĩnh mà uống rượu, bởi vì uống quá gấp cho nên bị sặc một hơi.
Mi tâm của Đào Triển Minh cau lại, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trên lưng của cô ấy.
Thẩm Lệ trở về từ nhà vệ sinh lại thấy một màn này.
Cô nhìn từ phía xa xa, ngẫm nghĩ, vẫn là không nên đến quấy rầy liền xoay người đi vào một nơi hẻo lánh nghỉ ngơi.
Vừa ngồi xuống, điện thoại liền rung lên một cái.
Là tin nhắn Messenger của Cố Tri Dân gửi tới.
Thẩm Lệ mở ra xem, phát hiện Cố Tri Dân gửi đến một tấm hình.
Cố Tri Dân: “Hình ảnh.”
Thẩm Lệ mở bức ảnh ra, phát hiện Cố Tri Dân gửi đến một bức ảnh chụp của phòng làm việc, tia sáng ở trong phòng làm việc có vẻ rất tối, hẳn là anh chỉ mở một cái đèn làm việc ở bên cạnh bàn làm việc.
Thẩm Lệ hiểu anh quá rõ, đơn giản là đang tỏ ra đáng thương thôi, một mình lẻ loi trơ trọi ở công ty tăng ca.
Ai mà chưa từng tăng ca cơ chứ.
Thẩm Lệ cầm điện thoại di động lên, chụp một bức ảnh ở buổi tiệc gửi qua cho Cố Tri Dân.
Buổi tiệc cực kỳ náo nhiệt, ăn ngon uống sướng lại đẹp mắt, tạo một sự chênh lệch rõ ràng đối với tình cảnh lúc này của Cố Tri Dân.
Sau khi gửi ảnh chụp đi, Thẩm Lệ nghĩ đến dáng vẻ phụng phịu của Cố Tri Dân liền không nhịn được mà cong cong khóe môi.
Rất nhanh, Cố Tri Dân lại gửi đến một tin nhắn, đó là một biểu tượng cảm xúc về một con mèo đang khóc than, ở phía dưới biểu tượng cảm xúc chính là một hàng chữ nhỏ: “Tôi ổn cực kỳ.”
Thẩm Lệ không trả lời tin nhắn nữa, bởi vì Lệ Tây Tước đã đến đây.
“Chị Thẩm, chị ở đây à, em còn tưởng rằng chị đã đi rồi đó.” Lệ Tây Tước mỉm cười ngồi xuống ở bên cạnh của Thẩm Lệ.
Vô cùng đặc sắc.
Đào Triển Minh cảm thấy muốn cười, nhưng mà sợ nếu như cười ra tiếng thì cô gái nhỏ này sẽ càng luống cuống hơn, liền đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng để che giấu ý cười lại, bày ra vẻ mặt đứng đắn rồi nói: “Không sao cả, tôi đang đợi cô ấy trở về.”
Cố Mãn Mãn: “A?”
Một tổng giám đốc đẹp trai như vậy mà lại yêu đến nỗi hèn mọn như vậy sao?
“Tuổi của cô ấy vẫn còn nhỏ, tôi phải nhường nhịn cô ấy.” Ngày bình thường, Đào Triển Minh chính là một bộ dạng mỉm cười ấm áp, nhưng lúc anh ta nói những lời này trong giọng nói lại có sự khác biệt so với sự ấm áp công thức như bình thường, ở bên trong có một loại dịu dàng không thể nào nói ra được.
Không ngờ là lúc anh ta nói những lời này, vậy mà lại nhìn Cố Mãn Mãn mà nói.
Cố Mãn Mãn có một loại ảo giác giống như là anh ta đang nói những lời này cho cô ấy nghe, nhịp tim của cô ấy hẫng một nhịp, tần suất tim đập trở nên khác thường hơn.
Cố Mãn Mãn cuống quýt nhìn sang chỗ khác, sau đó mới tìm được âm thanh của chính mình: “Anh rất tốt, cô ấy không biết trân trọng anh, đó là sự tổn thất của cô ấy…”
Nói xong lại ra vẻ bình tĩnh mà uống rượu, bởi vì uống quá gấp cho nên bị sặc một hơi.
Mi tâm của Đào Triển Minh cau lại, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trên lưng của cô ấy.
Thẩm Lệ trở về từ nhà vệ sinh lại thấy một màn này.
Cô nhìn từ phía xa xa, ngẫm nghĩ, vẫn là không nên đến quấy rầy liền xoay người đi vào một nơi hẻo lánh nghỉ ngơi.
Vừa ngồi xuống, điện thoại liền rung lên một cái.
Là tin nhắn Messenger của Cố Tri Dân gửi tới.
Thẩm Lệ mở ra xem, phát hiện Cố Tri Dân gửi đến một tấm hình.
Cố Tri Dân: “Hình ảnh.”
Thẩm Lệ mở bức ảnh ra, phát hiện Cố Tri Dân gửi đến một bức ảnh chụp của phòng làm việc, tia sáng ở trong phòng làm việc có vẻ rất tối, hẳn là anh chỉ mở một cái đèn làm việc ở bên cạnh bàn làm việc.
Thẩm Lệ hiểu anh quá rõ, đơn giản là đang tỏ ra đáng thương thôi, một mình lẻ loi trơ trọi ở công ty tăng ca.
Ai mà chưa từng tăng ca cơ chứ.
Thẩm Lệ cầm điện thoại di động lên, chụp một bức ảnh ở buổi tiệc gửi qua cho Cố Tri Dân.
Buổi tiệc cực kỳ náo nhiệt, ăn ngon uống sướng lại đẹp mắt, tạo một sự chênh lệch rõ ràng đối với tình cảnh lúc này của Cố Tri Dân.
Sau khi gửi ảnh chụp đi, Thẩm Lệ nghĩ đến dáng vẻ phụng phịu của Cố Tri Dân liền không nhịn được mà cong cong khóe môi.
Rất nhanh, Cố Tri Dân lại gửi đến một tin nhắn, đó là một biểu tượng cảm xúc về một con mèo đang khóc than, ở phía dưới biểu tượng cảm xúc chính là một hàng chữ nhỏ: “Tôi ổn cực kỳ.”
Thẩm Lệ không trả lời tin nhắn nữa, bởi vì Lệ Tây Tước đã đến đây.
“Chị Thẩm, chị ở đây à, em còn tưởng rằng chị đã đi rồi đó.” Lệ Tây Tước mỉm cười ngồi xuống ở bên cạnh của Thẩm Lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.