Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2570
Hà An Sinh
13/03/2022
Tiêu Văn quay đầu nhìn Cố Tri Dân rồi vội vã phủ nhận: “Tôi không quen anh, anh đừng có gọi bừa bãi.”
“Thạch Quân.” Cố Tri Dân đột nhiên lên tiếng, không biết từ đâu lấy ra một túi giấy ném lên bàn.
Người đàn ông vốn vẫn đang nhìn Tiêu Văn, vừa nghe Cố Tri Dân gọi tên mình liền vội bước đến: “Giám đốc Cố, anh cho tôi à? Đây là gì vậy ạ?”
Cố Tri Dân không nói gì, chỉ liếc nhìn Thạch Quân và ra hiệu cho anh ta mở nó.
Thạch Quân cười cười nịnh nọt, xoa tay mở túi giấy ra.
Thạch Quân vốn đang bình thường, nhưng khi xem xong vật trong túi liền tự nhiên biến sắc, như thể không dám tin vào mắt mình, anh ta nhìn đi nhìn lại lần nữa, sau đó quay sang Tiêu Văn.
Tiêu Văn vẫn đang ngồi đối diện. Thạch Quân ở cạnh Cố Tri Dân lật xem những thứ trông có vẻ như là tài liệu được lấy ra từ túi giấy kia. Từ góc độ của Tiêu Văn hoàn toàn không nhìn thấy nội dung của tờ giấy.
Nhưng vào ngay lúc Thạch Quân nhìn sang cô, cô bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Thạch Quân nhìn cô làm gì?
Một lúc lâu sau Thạch Quân mới đọc xong, thế nhưng anh ta vẫn còn không chắc chắn lắm ý tứ của Cố Tri Dân nên bèn thử hỏi dò: “Giám đốc Cố, đây là…”
“Tôi chỉ là thương đứa trẻ vô tội, không thể để nó sinh ra mà không có cha được.” Cố Tri Dân nhếch miệng, tươi cười hòa nhã.
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Thạch Quân càng thêm rạng rỡ: “Giám đốc Cố, anh thật tốt quá.”
“Đứa trẻ gì hả? Hai người đang nói gì vậy?” Tiêu Văn hình như đã nhận ra được điều gì đó. Vẻ mặt tươi vui ôn hòa kia của Cố Tri Dân quay sang nhìn cô như một tín hiệu chết người, khiến cô kinh hãi, toàn thân run rẩy.
Cố Tri Dân khẽ nói: “Cô và Thạch Quân ở bên nhau…”
Nói tới đây, anh cười nhẹ, nghiêm túc áng chừng thời gian một chút rồi tiếp: “..từ sau khi tốt nghiệp cấp ba tới giờ, hai người ở bênnhau cũng được khoảng 4 năm rồi nhỉ, chắc chắn tình cảm rất sâu nặng. Nếu giờ cô đã mang thai con của anh ta rồi, thế thì hãy bên nhau thật hạnh phúc nhé.”
Giọng Cố Tri Dân vô cùng nhẹ nhàng, vậy mà Tiêu Văn lại cảm thấy rét run người. Cô vội vã lắc đầu: “Không phải thế, anh không thể đối xử với em như vậy…”
“Ở bên nhau” mà Cố Tri Dân đang nói ấy không phải là kiểu bên nhau yêu đương gì mà là nói Thạch Quân bao nuôi Tiêu Văn.
Thạch Quân vốn xuất thân là dân tài chính, mấy ngày trước còn rất được nể, cũng coi như là một cậu ấm trong giới rồi. Anh ta có tầm nhìn chuẩn xác, biết kiếm tiền, tuy đã có gia đình nhưng anh ta vẫn lén lút bao nuôi một nữ sinh đại học, chỉ cần giấu kỹ không bị người nhà phát hiện là được, cũng chẳng khó khăn gì.
Tiêu Văn vừa trẻ trung vừa quyến rũ, Thạch Quân rất thích cô ta nên liền bao nuôi suốt 4 năm trời, cho đến khi cô ta tốt nghiệp ký hợp đồng với tập đoàn truyền thông Thịnh Hải rồi thì mới dần cắt đứt quan hệ.
Tuy nhiên, năm ngoái cả hai đã gặp lại nhau trong một bữa tiệc tối, tình xưa nối lại, hai người bên nhau, sau đấy cô ta có thai.
Lúc đấy Tiêu Văn chỉ muốn dụ dỗ Cố Tri Dân, thế nên cô đã nói dối anh chuyện này.
Thật ra rất dễ dàng điều tra ra được mấy chuyện đáng xẩu hổ này của Tiêu Văn, Kha Trật sớm đã giúp Cố Tri Dân tra hết cả rồi, chỉ có đều chưa cần dùng đến mà thôi.
Thạch Quân cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, thời gian trước anh ta đầu tư thất bại, tiền kiếm vào như nước thì cũng như nước trôi đi mất, bồi thường đến tán gia bại sản.
Vợ anh ta cũng biết được mấy năm nay anh ta có bồ bịch bên ngoài nên ầm ĩ đòi ly hôn, hơn nữa bà vợ là một người tàn nhẫn, không chỉ ly hôn mà còn sai người đập anh ta một trận.
“Thạch Quân.” Cố Tri Dân đột nhiên lên tiếng, không biết từ đâu lấy ra một túi giấy ném lên bàn.
Người đàn ông vốn vẫn đang nhìn Tiêu Văn, vừa nghe Cố Tri Dân gọi tên mình liền vội bước đến: “Giám đốc Cố, anh cho tôi à? Đây là gì vậy ạ?”
Cố Tri Dân không nói gì, chỉ liếc nhìn Thạch Quân và ra hiệu cho anh ta mở nó.
Thạch Quân cười cười nịnh nọt, xoa tay mở túi giấy ra.
Thạch Quân vốn đang bình thường, nhưng khi xem xong vật trong túi liền tự nhiên biến sắc, như thể không dám tin vào mắt mình, anh ta nhìn đi nhìn lại lần nữa, sau đó quay sang Tiêu Văn.
Tiêu Văn vẫn đang ngồi đối diện. Thạch Quân ở cạnh Cố Tri Dân lật xem những thứ trông có vẻ như là tài liệu được lấy ra từ túi giấy kia. Từ góc độ của Tiêu Văn hoàn toàn không nhìn thấy nội dung của tờ giấy.
Nhưng vào ngay lúc Thạch Quân nhìn sang cô, cô bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Thạch Quân nhìn cô làm gì?
Một lúc lâu sau Thạch Quân mới đọc xong, thế nhưng anh ta vẫn còn không chắc chắn lắm ý tứ của Cố Tri Dân nên bèn thử hỏi dò: “Giám đốc Cố, đây là…”
“Tôi chỉ là thương đứa trẻ vô tội, không thể để nó sinh ra mà không có cha được.” Cố Tri Dân nhếch miệng, tươi cười hòa nhã.
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Thạch Quân càng thêm rạng rỡ: “Giám đốc Cố, anh thật tốt quá.”
“Đứa trẻ gì hả? Hai người đang nói gì vậy?” Tiêu Văn hình như đã nhận ra được điều gì đó. Vẻ mặt tươi vui ôn hòa kia của Cố Tri Dân quay sang nhìn cô như một tín hiệu chết người, khiến cô kinh hãi, toàn thân run rẩy.
Cố Tri Dân khẽ nói: “Cô và Thạch Quân ở bên nhau…”
Nói tới đây, anh cười nhẹ, nghiêm túc áng chừng thời gian một chút rồi tiếp: “..từ sau khi tốt nghiệp cấp ba tới giờ, hai người ở bênnhau cũng được khoảng 4 năm rồi nhỉ, chắc chắn tình cảm rất sâu nặng. Nếu giờ cô đã mang thai con của anh ta rồi, thế thì hãy bên nhau thật hạnh phúc nhé.”
Giọng Cố Tri Dân vô cùng nhẹ nhàng, vậy mà Tiêu Văn lại cảm thấy rét run người. Cô vội vã lắc đầu: “Không phải thế, anh không thể đối xử với em như vậy…”
“Ở bên nhau” mà Cố Tri Dân đang nói ấy không phải là kiểu bên nhau yêu đương gì mà là nói Thạch Quân bao nuôi Tiêu Văn.
Thạch Quân vốn xuất thân là dân tài chính, mấy ngày trước còn rất được nể, cũng coi như là một cậu ấm trong giới rồi. Anh ta có tầm nhìn chuẩn xác, biết kiếm tiền, tuy đã có gia đình nhưng anh ta vẫn lén lút bao nuôi một nữ sinh đại học, chỉ cần giấu kỹ không bị người nhà phát hiện là được, cũng chẳng khó khăn gì.
Tiêu Văn vừa trẻ trung vừa quyến rũ, Thạch Quân rất thích cô ta nên liền bao nuôi suốt 4 năm trời, cho đến khi cô ta tốt nghiệp ký hợp đồng với tập đoàn truyền thông Thịnh Hải rồi thì mới dần cắt đứt quan hệ.
Tuy nhiên, năm ngoái cả hai đã gặp lại nhau trong một bữa tiệc tối, tình xưa nối lại, hai người bên nhau, sau đấy cô ta có thai.
Lúc đấy Tiêu Văn chỉ muốn dụ dỗ Cố Tri Dân, thế nên cô đã nói dối anh chuyện này.
Thật ra rất dễ dàng điều tra ra được mấy chuyện đáng xẩu hổ này của Tiêu Văn, Kha Trật sớm đã giúp Cố Tri Dân tra hết cả rồi, chỉ có đều chưa cần dùng đến mà thôi.
Thạch Quân cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, thời gian trước anh ta đầu tư thất bại, tiền kiếm vào như nước thì cũng như nước trôi đi mất, bồi thường đến tán gia bại sản.
Vợ anh ta cũng biết được mấy năm nay anh ta có bồ bịch bên ngoài nên ầm ĩ đòi ly hôn, hơn nữa bà vợ là một người tàn nhẫn, không chỉ ly hôn mà còn sai người đập anh ta một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.