Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2598
Hà An Sinh
16/03/2022
Cuối cùng, Đào Triển Minh cũng khiêng được Cố Tri Dân vào trong xe.
Mọi người đều uống rượu rồi, nên đều phải gọi xe ngoài.
Sau khi Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đi khỏi, Cố Mãn Mãn cũng chuẩn bị ra về, cô quay đầu tạm biệt Đào Triển Minh: “Tổng Giám đốc Đào tôi đi trước nhé.”
Đào Triển Minh đang chỉnh sửa lại quần áo mình, vừa rồi khi anh khiêng Cố Tri Dân ra ngoài, quần áo trên người đã hơi nhăn nhúm.
Nghe cô nói thế, anh ngước mắt lên, khẽ cau mày: “Để tôi tiễn em.”
“Anh uống rượu rồi, không lái xe được.” Cố Mãn Mãn cũng không biết vì sao Đào Triển Minh lại cố chấp muốn đưa cô về nhà như thế, nên đành phải nhắc nhở anh, vừa rồi trong quán rượu anh cũng đã uống rượu rồi đó.
Đào Triển Minh rũ mắt xuống: “Tôi không được lái xe, chẳng lẽ cũng không thể ngồi lên xe sao?”
Giọng nói của anh vẫn ấm áp như bình thường, nhưng Cố Mãn Mãn cảm thấy lời anh nói hơi hung dữ, còn hơi tức giận khó hiểu.
Đang yên đang lành, tại sao lại tức giận?
Lời cô nói vừa rồi đã xúc phạm anh sao?
“Tôi…” Cố Mãn Mãn há mồm ‘tôi’ ‘tôi’ cả buổi cũng không biết nên nói gì, nên cô dứt khoát cúi đầu xuống, rồi quay đầu đi bắt xe. . ngôn tình hoàn
Thôi được rồi.
Hôm nay cô và Đào Triển Minh tán gẫu cũng hơi hợp nhau, nhưng điều ấy không có nghĩa gì cả, người giống như Đào Triển Minh, chỉ cần anh bằng lòng thì anh có thể trò chuyện ăn ý được với bất kỳ kẻ nào.
Huống chi, anh còn có vợ sắp cưới.
Không chỉ có thế, anh còn thích chị tiểu Lệ.
Đúng là một gã đàn ông xấu xa.
Cố Mãn Mãn càng nghĩ, càng không muốn để ý đến Đào Triển Minh nữa.
Vào giờ này, đứng ở cửa Kim Hải bắt xe rất dễ.
Rất nhanh sau đó Cố Mãn Mãn đã bắt được một chiếc xe taxi.
Lúc tài xế xe taxi dừng hẳn xe lại, thì Cố Mãn Mãn suy nghĩ một chút, cô vẫn cảm thấy nên giữ phép lịch sự, phải nói với Đào Triển Minh một tiếng ‘tạm biệt’.
Nghĩ như vậy, nên Cố Mãn Mãn quay đầu nhìn về phía Đào Triển Minh: “Tổng Giám đốc Đào, tôi đi…”
Cô vừa mới nói được một nửa, thì Đào Triển Minh đột nhiên nhấc chân đi đến bên cạnh mở cửa xe taxi ra trước cô, đôi chân dài của anh bước thêm một bước đã chui vào trong xe.
Cố Mãn Mãn:????
Đào Triển Minh đang làm cái gì thế?
Rõ ràng chiếc xe này là do cô bắt được, anh muốn cướp xe của cô sao?
Vốn dĩ Cố Mãn Mãn còn định nói chuyện nhẹ nhàng với Đào Triển Minh, nhưng mà thế này thì cô không có cách nào tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào Đào Triển Minh nói to rõ ràng: “Tổng Giám đốc Đào, chiếc xe này do tôi bắt đó.”
Đào Triển Minh hơi ngước mắt nói: “Lên xe.”
Mọi người đều uống rượu rồi, nên đều phải gọi xe ngoài.
Sau khi Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đi khỏi, Cố Mãn Mãn cũng chuẩn bị ra về, cô quay đầu tạm biệt Đào Triển Minh: “Tổng Giám đốc Đào tôi đi trước nhé.”
Đào Triển Minh đang chỉnh sửa lại quần áo mình, vừa rồi khi anh khiêng Cố Tri Dân ra ngoài, quần áo trên người đã hơi nhăn nhúm.
Nghe cô nói thế, anh ngước mắt lên, khẽ cau mày: “Để tôi tiễn em.”
“Anh uống rượu rồi, không lái xe được.” Cố Mãn Mãn cũng không biết vì sao Đào Triển Minh lại cố chấp muốn đưa cô về nhà như thế, nên đành phải nhắc nhở anh, vừa rồi trong quán rượu anh cũng đã uống rượu rồi đó.
Đào Triển Minh rũ mắt xuống: “Tôi không được lái xe, chẳng lẽ cũng không thể ngồi lên xe sao?”
Giọng nói của anh vẫn ấm áp như bình thường, nhưng Cố Mãn Mãn cảm thấy lời anh nói hơi hung dữ, còn hơi tức giận khó hiểu.
Đang yên đang lành, tại sao lại tức giận?
Lời cô nói vừa rồi đã xúc phạm anh sao?
“Tôi…” Cố Mãn Mãn há mồm ‘tôi’ ‘tôi’ cả buổi cũng không biết nên nói gì, nên cô dứt khoát cúi đầu xuống, rồi quay đầu đi bắt xe. . ngôn tình hoàn
Thôi được rồi.
Hôm nay cô và Đào Triển Minh tán gẫu cũng hơi hợp nhau, nhưng điều ấy không có nghĩa gì cả, người giống như Đào Triển Minh, chỉ cần anh bằng lòng thì anh có thể trò chuyện ăn ý được với bất kỳ kẻ nào.
Huống chi, anh còn có vợ sắp cưới.
Không chỉ có thế, anh còn thích chị tiểu Lệ.
Đúng là một gã đàn ông xấu xa.
Cố Mãn Mãn càng nghĩ, càng không muốn để ý đến Đào Triển Minh nữa.
Vào giờ này, đứng ở cửa Kim Hải bắt xe rất dễ.
Rất nhanh sau đó Cố Mãn Mãn đã bắt được một chiếc xe taxi.
Lúc tài xế xe taxi dừng hẳn xe lại, thì Cố Mãn Mãn suy nghĩ một chút, cô vẫn cảm thấy nên giữ phép lịch sự, phải nói với Đào Triển Minh một tiếng ‘tạm biệt’.
Nghĩ như vậy, nên Cố Mãn Mãn quay đầu nhìn về phía Đào Triển Minh: “Tổng Giám đốc Đào, tôi đi…”
Cô vừa mới nói được một nửa, thì Đào Triển Minh đột nhiên nhấc chân đi đến bên cạnh mở cửa xe taxi ra trước cô, đôi chân dài của anh bước thêm một bước đã chui vào trong xe.
Cố Mãn Mãn:????
Đào Triển Minh đang làm cái gì thế?
Rõ ràng chiếc xe này là do cô bắt được, anh muốn cướp xe của cô sao?
Vốn dĩ Cố Mãn Mãn còn định nói chuyện nhẹ nhàng với Đào Triển Minh, nhưng mà thế này thì cô không có cách nào tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào Đào Triển Minh nói to rõ ràng: “Tổng Giám đốc Đào, chiếc xe này do tôi bắt đó.”
Đào Triển Minh hơi ngước mắt nói: “Lên xe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.