Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2625
Hà An Sinh
18/03/2022
Lúc mà chạy qua ngã tư đường nào đó, anh quay đầu nhìn thoáng qua một đôi tình nhân nào đó ở trên đường bên ngoài xe, người bạn trai đang tặng hoa cho cô gái, cô gái mang vẻ mặt thẹn thùng, nhìn cực kỳ vui vẻ.
Cố Tri Dân híp híp mắt lại, lái xe đi về phía trước, lúc lái xe đi ngang qua một cửa hàng bán hoa thì anh xuống xe mua bó hoa.
Lúc đang cầm hoa đi ra khỏi tiệm hoa, anh còn đang suy nghĩ là Thẩm Lệ nhận được hoa thì có vui vẻ không?
Hình như là từ trước đến giờ anh chưa từng tặng hoa cho Thẩm Lệ.
Bọn họ cũng không phải đang ở độ tuổi mười mấy tuổi, giữa đó đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi.
Nhìn lại giống như là đột nhiên chia xa, lại đột nhiên ở cùng với nhau một lần nữa, tất cả đều rất nhanh, giống như là nằm mơ vậy.
Chắc là cô sẽ vui vẻ ha.
Cố Tri Dân suy nghĩ rất chuyên chú, cho nên cũng không để ý đến chiếc máy ảnh đang vươn ra từ trong xe ở cách đó không xa.
Chạy vào chung cư, sau khi dừng xe lại thì Cố Tri Dân liền mang theo bó hoa bước nhanh về phía cửa thang máy, vội vã muốn đi lên gặp cô.
Lúc đứng ở cửa ra vào, anh gõ cửa hai lần.
Ở bên trong vang lên tiếng nói của Thẩm Lệ: “Ai đó?”
Cố Tri Dân trả lời với nụ cười: “Ông xã em.”
Thẩm Lệ mở cửa ra, đã nhìn thấy trong tay của Cố Tri Dân đang cầm một bó hoa.
Gương mặt của Cố Tri Dân tràn đầy nụ cười: “Anh về rồi đây.”
Thẩm Lệ tức giận, hất cằm nhìn anh: “Tổng giám đốc Cố có thể có liêm sỉ chút không hả?”
“Chắc là không thể.” Cố Tri Dân trả lời lưu loát.
Anh đưa bó hoa ở trong tay cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhịn không được mà cong khóe môi lên: “Cảm ơn anh.”
Cố Tri Dân vừa bước vào cửa thì trở tay đóng cửa phòng lại, liền cúi người xuống nhích lại gần cô: “Cảm ơn bằng hành động thực tế đi.”
Thẩm Lệ hơi ngẩng đầu lên, hai người bọn họ rất gần, thậm chí Cố Tri Dân còn có thể nhìn thấy được cái bóng của mình ở trong đôi mắt xinh đẹp của cô một cách rõ ràng.
Hầu kết của Cố Tri Dân nhấp nhô, không khỏi khẩn trương.
Một giây sau, Thẩm Lệ nghiêng đầu qua hôn lên má của anh một cái.
Chỉ vậy thôi à?
Cố Tri Dân trừng lớn mắt nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ giống như đã đạt được ý đồ, cười cực kỳ gian xảo, cầm lấy bó hoa xoay người chạy đi.
Cô lẩm bẩm để đi tìm cái bình hoa: “Phải nhanh chóng cắm hoa vào mới được.”
Cố Tri Dân đứng một lúc lâu ở cạnh cửa, đưa tay sờ sờ gương mặt mới vừa được hôn của mình, trầm giọng cười một tiếng, chậm rãi đi vào trong.
Cố Tri Dân híp híp mắt lại, lái xe đi về phía trước, lúc lái xe đi ngang qua một cửa hàng bán hoa thì anh xuống xe mua bó hoa.
Lúc đang cầm hoa đi ra khỏi tiệm hoa, anh còn đang suy nghĩ là Thẩm Lệ nhận được hoa thì có vui vẻ không?
Hình như là từ trước đến giờ anh chưa từng tặng hoa cho Thẩm Lệ.
Bọn họ cũng không phải đang ở độ tuổi mười mấy tuổi, giữa đó đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi.
Nhìn lại giống như là đột nhiên chia xa, lại đột nhiên ở cùng với nhau một lần nữa, tất cả đều rất nhanh, giống như là nằm mơ vậy.
Chắc là cô sẽ vui vẻ ha.
Cố Tri Dân suy nghĩ rất chuyên chú, cho nên cũng không để ý đến chiếc máy ảnh đang vươn ra từ trong xe ở cách đó không xa.
Chạy vào chung cư, sau khi dừng xe lại thì Cố Tri Dân liền mang theo bó hoa bước nhanh về phía cửa thang máy, vội vã muốn đi lên gặp cô.
Lúc đứng ở cửa ra vào, anh gõ cửa hai lần.
Ở bên trong vang lên tiếng nói của Thẩm Lệ: “Ai đó?”
Cố Tri Dân trả lời với nụ cười: “Ông xã em.”
Thẩm Lệ mở cửa ra, đã nhìn thấy trong tay của Cố Tri Dân đang cầm một bó hoa.
Gương mặt của Cố Tri Dân tràn đầy nụ cười: “Anh về rồi đây.”
Thẩm Lệ tức giận, hất cằm nhìn anh: “Tổng giám đốc Cố có thể có liêm sỉ chút không hả?”
“Chắc là không thể.” Cố Tri Dân trả lời lưu loát.
Anh đưa bó hoa ở trong tay cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhịn không được mà cong khóe môi lên: “Cảm ơn anh.”
Cố Tri Dân vừa bước vào cửa thì trở tay đóng cửa phòng lại, liền cúi người xuống nhích lại gần cô: “Cảm ơn bằng hành động thực tế đi.”
Thẩm Lệ hơi ngẩng đầu lên, hai người bọn họ rất gần, thậm chí Cố Tri Dân còn có thể nhìn thấy được cái bóng của mình ở trong đôi mắt xinh đẹp của cô một cách rõ ràng.
Hầu kết của Cố Tri Dân nhấp nhô, không khỏi khẩn trương.
Một giây sau, Thẩm Lệ nghiêng đầu qua hôn lên má của anh một cái.
Chỉ vậy thôi à?
Cố Tri Dân trừng lớn mắt nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ giống như đã đạt được ý đồ, cười cực kỳ gian xảo, cầm lấy bó hoa xoay người chạy đi.
Cô lẩm bẩm để đi tìm cái bình hoa: “Phải nhanh chóng cắm hoa vào mới được.”
Cố Tri Dân đứng một lúc lâu ở cạnh cửa, đưa tay sờ sờ gương mặt mới vừa được hôn của mình, trầm giọng cười một tiếng, chậm rãi đi vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.