Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2733
Hà An Sinh
30/03/2022
Bây giờ là mùa hè, hai người ôm nhau không nóng mới là lạ.
Tư Mộ Hàn: “Em không nóng.”
Nguyễn Tri Hạ: “…” Được rồi, cô đúng là không nóng, bởi vì có máy điều hòa.
Cô dựa vào lòng Tư Mộ Hàn, đọc với hai trang sách thì tròng mắt xoay một vòng.
Một lát sau, cô giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh cảm thấy Thời Dũng là loại người gì?”
“Em cảm thấy cậu ta là loại người gì?” Tư Mộ Hàn hỏi ngược lại.
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cuốn sách, một công đôi việc.
“Thì là làm việc nghiêm túc, cẩn thận, chu đáo, nhưng cũng rất tinh tế, dịu dàng với người nhà.” Nguyễn Tri Hạ đã thấy dáng vẻ Thời Dũng ở bên cạnh vợ mình.
Tính cách của Thời Dũng hơi nghiêm khắc, nhưng lúc anh ta ở trước mắt vợ mình vẫn thể hiện sự dịu dàng.
“Ừ.” Tư Mộ Hàn nhàn nhạt lên tiếng.
Nguyễn Tri Hạ mới biết được mình đã tự trả lời câu hỏi của mình.
Cô có chút tức giận, giọng nói hung dữ: “Tư Mộ Hàn, em hỏi anh hay là anh hỏi em?”
Tư Mộ Hàn đặt sách xuống, nghiêm túc nhìn cô nói: “Suy nghĩ của anh giống như em.”
Nguyễn Tri Hạ hừ một tiếng, không để ý tới anh.
Tư Mộ Hàn lại khom lưng hôn cô, sau đó xoa bụng nhỏ của cô, thấp giọng nói: “Mẹ tức giận thì bé cưng phải tự dỗ dành.”
Bình thường Tư Mộ Hàn là người đứng đắn, bây giờ anh nói như vậy, Nguyễn Tri Hạ cũng không khỏi bật cười: “Anh đúng là nhàm chán.”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Anh nói xem bạn thân ở chung với nhau một thời gian dài thì có phải ánh mắt nhìn người cũng giống nhau đúng không?”
Tư Mộ Hàn: “Hả?”
Nguyễn Tri Hạ: “Ví dự hai người tìm trợ lý có tính cách giống nhau, em cảm thấy Kha Trật và Thời Dũng là người đáng tin cậy!”
“Kha Trật?” Trong giọng nói Tư Mộ Hàn lộ ra kinh ngạc, không ngờ Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhắc tới Kha Trật.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy sự kinh ngạc trong giọng nói Tư Mộ Hàn nên hơi chột dạ, nhưng vẫn giả vờ lơ đãng: “Ừ.”
“Không hiểu.” Tư Mộ Hàn lại muốn đưa tay cầm cuốn sách.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra ý định của anh nên cầm sách giấu ở sau lưng.
Tư Mộ Hàn đưa tay ra sau lưng cô, Nguyễn Tri Hạ lại cầm sách ôm chặt vào lòng: “Anh lừa gạt em!”
“Anh lừa gạt em lúc nào?” Tư Mộ Hàn vừa nói vừa muốn lấy cuốn sách.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ ôm chặt trong lòng không chịu buông tay, Tư Mộ Hàn sợ cô bị thương nên không dùng sức cướp đi.
Tư Mộ Hàn cũng không cướp sách nữa, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá Nguyễn Tri Hạ: “Gần đây em lén đến Thịnh Hải đúng không?”
Tư Mộ Hàn: “Em không nóng.”
Nguyễn Tri Hạ: “…” Được rồi, cô đúng là không nóng, bởi vì có máy điều hòa.
Cô dựa vào lòng Tư Mộ Hàn, đọc với hai trang sách thì tròng mắt xoay một vòng.
Một lát sau, cô giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh cảm thấy Thời Dũng là loại người gì?”
“Em cảm thấy cậu ta là loại người gì?” Tư Mộ Hàn hỏi ngược lại.
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cuốn sách, một công đôi việc.
“Thì là làm việc nghiêm túc, cẩn thận, chu đáo, nhưng cũng rất tinh tế, dịu dàng với người nhà.” Nguyễn Tri Hạ đã thấy dáng vẻ Thời Dũng ở bên cạnh vợ mình.
Tính cách của Thời Dũng hơi nghiêm khắc, nhưng lúc anh ta ở trước mắt vợ mình vẫn thể hiện sự dịu dàng.
“Ừ.” Tư Mộ Hàn nhàn nhạt lên tiếng.
Nguyễn Tri Hạ mới biết được mình đã tự trả lời câu hỏi của mình.
Cô có chút tức giận, giọng nói hung dữ: “Tư Mộ Hàn, em hỏi anh hay là anh hỏi em?”
Tư Mộ Hàn đặt sách xuống, nghiêm túc nhìn cô nói: “Suy nghĩ của anh giống như em.”
Nguyễn Tri Hạ hừ một tiếng, không để ý tới anh.
Tư Mộ Hàn lại khom lưng hôn cô, sau đó xoa bụng nhỏ của cô, thấp giọng nói: “Mẹ tức giận thì bé cưng phải tự dỗ dành.”
Bình thường Tư Mộ Hàn là người đứng đắn, bây giờ anh nói như vậy, Nguyễn Tri Hạ cũng không khỏi bật cười: “Anh đúng là nhàm chán.”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Anh nói xem bạn thân ở chung với nhau một thời gian dài thì có phải ánh mắt nhìn người cũng giống nhau đúng không?”
Tư Mộ Hàn: “Hả?”
Nguyễn Tri Hạ: “Ví dự hai người tìm trợ lý có tính cách giống nhau, em cảm thấy Kha Trật và Thời Dũng là người đáng tin cậy!”
“Kha Trật?” Trong giọng nói Tư Mộ Hàn lộ ra kinh ngạc, không ngờ Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhắc tới Kha Trật.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy sự kinh ngạc trong giọng nói Tư Mộ Hàn nên hơi chột dạ, nhưng vẫn giả vờ lơ đãng: “Ừ.”
“Không hiểu.” Tư Mộ Hàn lại muốn đưa tay cầm cuốn sách.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra ý định của anh nên cầm sách giấu ở sau lưng.
Tư Mộ Hàn đưa tay ra sau lưng cô, Nguyễn Tri Hạ lại cầm sách ôm chặt vào lòng: “Anh lừa gạt em!”
“Anh lừa gạt em lúc nào?” Tư Mộ Hàn vừa nói vừa muốn lấy cuốn sách.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ ôm chặt trong lòng không chịu buông tay, Tư Mộ Hàn sợ cô bị thương nên không dùng sức cướp đi.
Tư Mộ Hàn cũng không cướp sách nữa, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá Nguyễn Tri Hạ: “Gần đây em lén đến Thịnh Hải đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.