Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2782
Hà An Sinh
03/04/2022
“Anh đi ngủ đây.” Lúc đi qua phòng khách, anh không quên nói với Thẩm Lệ.
“Ừm.” Thẩm Lệ thờ ơ đáp lời.
Cố Tri Dân đi vào phòng ngủ thì liền trực tiếp nằm ở trên giường.
Mặc dù là vừa mới giặt chăn mền, nhưng mà anh vẫn luôn cảm thấy có mùi hương của Thẩm Lệ.
Cửa phòng ngủ không đóng, từ góc độ này có thể nhìn thấy được Thẩm Lệ đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách.
Cố Tri Dân đổi một tư thế thoải mái để nhìn Thẩm Lệ, nhìn một hồi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết có phải là do nguyên nhân có Thẩm Lệ trong căn nhà này hay không, giấc ngủ này của Cố Tri Dân cực kỳ an ổn, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng choang.
Phản ứng đầu tiên của anh chính là sờ ở bên cạnh của mình.
Bên cạnh trống không, không có người, anh lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, phát hiện cửa phòng đã được đóng lại.
Anh nhớ kỹ là tối hôm qua trước khi ngủ anh không đóng cửa phòng ngủ, chắc chắn là Thẩm Lệ đợi lúc anh ngủ rồi thì đóng lại giúp cho anh.
Nghĩ đến đây, Cố Tri Dân không thể nhịn được mà cười, cô vẫn rất quan tâm đến anh.
Anh xoay người bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, lại phát hiện trên ghế sofa trong phòng khách có một bộ chăn mềm được xếp rất chỉnh tề.
Còn về Thẩm Lệ, sớm đã không còn bóng dáng.
Phòng khách yên lặng.
Cố Tri Dân suy đoán, Thẩm Lệ đã đi từ sớm rồi, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng đi tới phòng bếp.
Phòng bếp không người, anh ta lại tới phòng tắm.
Phòng tắm cũng không có ai.
Tia hy vọng cuối cùng rơi vào khoảng không, Cố Tri Dân hơi ủ rủ ngồi trên ghế sofa, lại đột nhiên nghĩ đến, ngày hôm qua Tần Ngữ Minh có nói, hôm nay có buổi diễn chính thức.
Lúc này, điện thoại của anh ta reo lên.
Là Kha Trật gọi tới.
Sắc mặt anh ta hơi nghiêm túc, Kha Trật bình thường sẽ không gọi điện thoại vào sáng sớm, một khi gọi tới, nhất định là có chuyện lớn.
Cố Tri Dân nghe điện thoại, phun ra một chữ: “Nói.”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói nghiêm trọng của Kha Trật: “Tổng giám đốc Cố, Giang Vũ Thừa xảy ra chuyện rồi…”
….
Bởi vì cuộc điện thoại của Kha Trật, Cố Tri Dân chỉ có thể buông bỏ ý nghĩ đi xem buổi diễn của Thẩm Lệ, lái xe rời đi.
Trước khi rời đi, anh ta gọi điện thoại cho Thẩm Lệ, nhưng hiện không có ai nghe máy, lúc này Thẩm Lệ rất có khả năng đang diễn.
Cố Tri Dân lại gửi tin nhắn cho cô: “Có việc gấp, đi về trước.”
“Ừm.” Thẩm Lệ thờ ơ đáp lời.
Cố Tri Dân đi vào phòng ngủ thì liền trực tiếp nằm ở trên giường.
Mặc dù là vừa mới giặt chăn mền, nhưng mà anh vẫn luôn cảm thấy có mùi hương của Thẩm Lệ.
Cửa phòng ngủ không đóng, từ góc độ này có thể nhìn thấy được Thẩm Lệ đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách.
Cố Tri Dân đổi một tư thế thoải mái để nhìn Thẩm Lệ, nhìn một hồi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết có phải là do nguyên nhân có Thẩm Lệ trong căn nhà này hay không, giấc ngủ này của Cố Tri Dân cực kỳ an ổn, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng choang.
Phản ứng đầu tiên của anh chính là sờ ở bên cạnh của mình.
Bên cạnh trống không, không có người, anh lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, phát hiện cửa phòng đã được đóng lại.
Anh nhớ kỹ là tối hôm qua trước khi ngủ anh không đóng cửa phòng ngủ, chắc chắn là Thẩm Lệ đợi lúc anh ngủ rồi thì đóng lại giúp cho anh.
Nghĩ đến đây, Cố Tri Dân không thể nhịn được mà cười, cô vẫn rất quan tâm đến anh.
Anh xoay người bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, lại phát hiện trên ghế sofa trong phòng khách có một bộ chăn mềm được xếp rất chỉnh tề.
Còn về Thẩm Lệ, sớm đã không còn bóng dáng.
Phòng khách yên lặng.
Cố Tri Dân suy đoán, Thẩm Lệ đã đi từ sớm rồi, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng đi tới phòng bếp.
Phòng bếp không người, anh ta lại tới phòng tắm.
Phòng tắm cũng không có ai.
Tia hy vọng cuối cùng rơi vào khoảng không, Cố Tri Dân hơi ủ rủ ngồi trên ghế sofa, lại đột nhiên nghĩ đến, ngày hôm qua Tần Ngữ Minh có nói, hôm nay có buổi diễn chính thức.
Lúc này, điện thoại của anh ta reo lên.
Là Kha Trật gọi tới.
Sắc mặt anh ta hơi nghiêm túc, Kha Trật bình thường sẽ không gọi điện thoại vào sáng sớm, một khi gọi tới, nhất định là có chuyện lớn.
Cố Tri Dân nghe điện thoại, phun ra một chữ: “Nói.”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói nghiêm trọng của Kha Trật: “Tổng giám đốc Cố, Giang Vũ Thừa xảy ra chuyện rồi…”
….
Bởi vì cuộc điện thoại của Kha Trật, Cố Tri Dân chỉ có thể buông bỏ ý nghĩ đi xem buổi diễn của Thẩm Lệ, lái xe rời đi.
Trước khi rời đi, anh ta gọi điện thoại cho Thẩm Lệ, nhưng hiện không có ai nghe máy, lúc này Thẩm Lệ rất có khả năng đang diễn.
Cố Tri Dân lại gửi tin nhắn cho cô: “Có việc gấp, đi về trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.