Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2830
Hà An Sinh
08/04/2022
Cũng vì vậy, anh ta thân thiết với bà nhất.
Bà lão hơn tám mươi tuổi, vẫn nói chuyện minh mẫn như xưa, cơ thể khỏe mạnh, những điều này đều tốt, điều duy nhất không tốt chính là bà lão bắt được anh ta thì giục cưới.
Sau đó Cố Mãn Mãn đào hôn, bà lão còn nhất định bắt anh thề, phải theo đuổi lại cô nhóc.
Nếu Tết vẫn độc thân, thì không cần về nữa.
“Tết cháu sẽ dẫn về nhé? Được chưa ạ?” Đào Triển Minh nhẫn nại dỗ bà.
Bà Đào ở đầu kia trầm ngâm.
“Bà ơi?” Đào Triển Minh ngập ngừng gọi một tiếng, chắc sẽ không ngủ mất rồi chứ?
Kết quả là, một giây sau, đã nghe thấy bà hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Tết, lại là Tết, một năm có thể có mấy cái Tết chứ.”
Trước kia Đào Triển Minh luôn nói Tết về nhà rồi tính, hiện giờ bà Đào không tin anh ta nữa.
Đào Triển Minh bật cười: “Cháu nói thật đó.”
“Vậy bà lại tin cháu một lần nữa.” Bà Đào nói với giọng điệu lúng túng.
Sau đó bà lại hỏi Đào Triển Minh: “Cháu dẫn con gái nhà ai về vậy? Trước khi về nhớ nói một tiếng, mắt bà cũng không khỏe, tránh đến lúc đó lại nhận lầm người thì sao.”
“Bà à, ngoại trừ cô nhóc nhà họ Cố, bà còn muốn mấy người cháu dâu nữa?” Đào Triển Minh dở khóc dở cười.
“Mấy năm trước bà cùng họ uống trà, nhìn thấy tấm ảnh của cô bé nhà họ Cố, một cô bé da trắng môi son, tóc đen như mun, mắt sáng như sao, hèn gì người ta đào hôn không muốn gả cho cháu…”
Bà Đào vừa khen Cố Mãn Mãn xong, đồng thời cũng không quên khinh bỉ Đào Triển Minh.
Đầu tiên nói công việc của anh ta quá bận rộn, sau đó lại nói anh ta luôn cười như kiểu của một con buôn, không thật lòng, chẳng qua cô nhóc thích…
Đợi đến khi bà lão nói xong, Đào Triển Minh cảm thấy tai đã sắp mọc kén.
Cúp điện thoại, Đào Triển Minh thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc đã kết thúc.
Anh ta lại xoay đầu nhìn vào tiểu khu mà Cố Mãn Mãn ở, lấy điện thoại ra, tiện tay lướt story một chút, vừa hay lướt đến story mà Cố Mãn Mãn đăng.
Nhanh như vậy đã đến nhà rồi?
Cố Mãn Mãn:
“[Hình ảnh], hoa đều nở hết rồi!”
Ảnh mà cô đăng kèm story này là hình một bó hoa.
Lúc nãy anh ta thì bị bà càm ràm, ngược lại cô còn có tâm trạng chụp hoa.
Nếu không phải tại cô, anh ta sẽ không bị bà giữ lại lải nhải như vậy.
Trong lòng Đào Triển Minh không thoải mái lắm.
Vì vậy, anh ta đã bình luận story của Cố Mãn Mãn bằng một dấu “.”.
Bà lão hơn tám mươi tuổi, vẫn nói chuyện minh mẫn như xưa, cơ thể khỏe mạnh, những điều này đều tốt, điều duy nhất không tốt chính là bà lão bắt được anh ta thì giục cưới.
Sau đó Cố Mãn Mãn đào hôn, bà lão còn nhất định bắt anh thề, phải theo đuổi lại cô nhóc.
Nếu Tết vẫn độc thân, thì không cần về nữa.
“Tết cháu sẽ dẫn về nhé? Được chưa ạ?” Đào Triển Minh nhẫn nại dỗ bà.
Bà Đào ở đầu kia trầm ngâm.
“Bà ơi?” Đào Triển Minh ngập ngừng gọi một tiếng, chắc sẽ không ngủ mất rồi chứ?
Kết quả là, một giây sau, đã nghe thấy bà hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Tết, lại là Tết, một năm có thể có mấy cái Tết chứ.”
Trước kia Đào Triển Minh luôn nói Tết về nhà rồi tính, hiện giờ bà Đào không tin anh ta nữa.
Đào Triển Minh bật cười: “Cháu nói thật đó.”
“Vậy bà lại tin cháu một lần nữa.” Bà Đào nói với giọng điệu lúng túng.
Sau đó bà lại hỏi Đào Triển Minh: “Cháu dẫn con gái nhà ai về vậy? Trước khi về nhớ nói một tiếng, mắt bà cũng không khỏe, tránh đến lúc đó lại nhận lầm người thì sao.”
“Bà à, ngoại trừ cô nhóc nhà họ Cố, bà còn muốn mấy người cháu dâu nữa?” Đào Triển Minh dở khóc dở cười.
“Mấy năm trước bà cùng họ uống trà, nhìn thấy tấm ảnh của cô bé nhà họ Cố, một cô bé da trắng môi son, tóc đen như mun, mắt sáng như sao, hèn gì người ta đào hôn không muốn gả cho cháu…”
Bà Đào vừa khen Cố Mãn Mãn xong, đồng thời cũng không quên khinh bỉ Đào Triển Minh.
Đầu tiên nói công việc của anh ta quá bận rộn, sau đó lại nói anh ta luôn cười như kiểu của một con buôn, không thật lòng, chẳng qua cô nhóc thích…
Đợi đến khi bà lão nói xong, Đào Triển Minh cảm thấy tai đã sắp mọc kén.
Cúp điện thoại, Đào Triển Minh thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc đã kết thúc.
Anh ta lại xoay đầu nhìn vào tiểu khu mà Cố Mãn Mãn ở, lấy điện thoại ra, tiện tay lướt story một chút, vừa hay lướt đến story mà Cố Mãn Mãn đăng.
Nhanh như vậy đã đến nhà rồi?
Cố Mãn Mãn:
“[Hình ảnh], hoa đều nở hết rồi!”
Ảnh mà cô đăng kèm story này là hình một bó hoa.
Lúc nãy anh ta thì bị bà càm ràm, ngược lại cô còn có tâm trạng chụp hoa.
Nếu không phải tại cô, anh ta sẽ không bị bà giữ lại lải nhải như vậy.
Trong lòng Đào Triển Minh không thoải mái lắm.
Vì vậy, anh ta đã bình luận story của Cố Mãn Mãn bằng một dấu “.”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.