Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3056
Hà An Sinh
25/04/2022
Lau đến lần cuối cùng cô đưa khăn cho cậu bé sau đó lên tiếng với gương mặt tràn đầy mệt mỏi: “Hướng Minh hôm nay mẹ không thể tắm cùng con được, con tự mình tắm qua một chút đi, đừng có ngâm mình được không?” Nguyễn Hướng Minh ngoan ngoãn đáp lại một tiếng rồi dọn dẹp giúp cô, sau đó ôm quần áo sạch sẽ của mình đi vào phòng tắm.
Khi cậu bé đang tắm mà trong lòng vẫn luôn canh cánh, cũng không dám nhắm mắt lại nhanh chóng tắm xong mặc lên quần áo, lúc bước ra ngoài đã nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường ngủ rồi, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ à, con sẽ cố gắng lớn lên thật nhanh để bảo vệ mẹ thật tốt” Cậu bé cẩn thận trèo lên giường rồi bò đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của cô một lúc lâu rồi mới đưa tay chạm nhẹ vào tóc cô, tay còn lại nắm chặt lấy một ngón tay của mẹ sau đó nằm xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Tri Hạ ngủ rất say hoàn toàn không hề cảm nhận được động tác của Hướng Minh.
Cậu bé nằm xuống và cẩn thận dựa sát vào người cô, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mí mắt, ôm mẹ chìm vào giấc ngủ.
Hai mẹ con họ đã say giấc nhưng những người khác lại không có thời gian để mà nghỉ ngơi.
Ký ức dừng lại ở thời điểm đám đông kích động, Lưu Thanh Mai chậm rãi tỉnh lại rồi phát hiện ra mình đang ngồi trong một chiếc ô Nguyễn nhỏ. Toàn bộ cửa sổ đều được che bằng rèm đen, bên trong tối đen như mực, thậm chí còn không thể nhìn rõ bóng người, điều này khiến cho cô ta cảm thấy hơi bối TOI.
Lúc này, cô ta cảm thấy có chút hối hận, cô ta không nên vì ham muốn mấy mười mấy triệu đồng mà làm hại cả chính mình lẫn con trai.
Lưu Thanh Mai nuốt một ngụm nước bọt, không biết rõ được tình huống bây giờ như thế nào, suy nghĩ của cô ta bắt đầu quay cuồng: “Mấy người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi? Tôi cảnh cáo mấy người, hành vi này của các người là phạm pháp, đây là giam giữ người trái phép, bắt cóc người khác sẽ phải ngồi tù đấy!” Nguyễn Kiến Định ngồi cách đó không xa, anh ấy lạnh lùng liếc nhìn nơi phát ra âm thanh rồi bật đèn trong xe lên.
“Cô cũng biết cái gì gọi là giam giữ người trái phép sao? Vậy tại sao trước kia cô không tìm hiểu thử một chút xem hành vi đánh người, gây rối là tội danh gì?” Lâm Tiến Quân ngồi ở phía sau, hung hăng đạp một phát vào đùi của Lưu Thanh Mai, trong lời nói của anh ta tràn đầy trào phúng.
“Nếu các người có bản lĩnh thì hãy đánh chết tôi đi! Chỉ cần để cho tôi còn sống sót đi ra ngoài thì tôi nhất định sẽ trở về kiện các người!” Vẻ mặt Lưu Thanh Mai trở nên dữ tợn, cô ta mở miệng uy hiếp.
Nguyễn Kiến Định ngồi ở phía trước, im lặng không nói gì, chỉ là trong đôi mắt anh như mang theo những gờ băng lạnh giá, vèo vèo ghim chặt trên người cô ta. Lâm Tiến Quân ngồi ở phía sau hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói: “Có bản lĩnh gì thì đợi cô ra ngoài được đã rồi hãng nói!” Dám đánh hết chủ ý đấy lên trên đầu em gái bọn họ thì không quá đáng khi nói rằng cô ta thật to gan lớn mật.
Lưu Thanh Mai tức giận giẫy giụa thân hình mập mạp của mình cho dù tay chân đang bị trói chặt lại khiến cho cả khuôn mặt cô ta trở nên đỏ bừng nhưng cô ta vẫn không buông tha ý định muốn chạy trốn.
“Nguyễn Kiến Định, anh và em gái anh đều sẽ phải gặp quả báo! Nguyễn Tri Hạ là một người hèn hạ, chính là tình nhân… Cô ta hét lên một cách điên cuồng.
Khi màn đêm buông xuống, trong biệt thự của nhà họ Trần…
“Đã tìm được người phụ nữ kia chưa? Bằng mọi giá, tôi muốn các người phải tìm được người phụ nữ đó cho tôi!” Trân Mộc Châu hét vào điện thoại, trong chốc lát đấy, vẻ mặt cô ta vừa sợ vừa giận.
Ngu ngốc! Thật là ngu ngốc! Trong lòng Trần Mộc Châu âm thầm chửi bới.
“Cô chủ, khả năng cao là người đã bị Nguyễn Kiến Định mang đi rồi. Lúc đó người của chúng ta thấy cô ta làm cho Nguyễn Tri Hạ bị thương nặng, sau đó Tổng giám đốc Tư lập tức xuất hiện.
Lúc đó, hiện trường vô cùng hỗn loạn, đám người thi nhau tản ra. Cuối cùng người cũng không tìm được nữa, cả kể con trai của cô ta” Người ở đầu dây điện thoại bên kia không nhanh không chậm giải thích.
“Không phải tôi đã dặn dò qua các người là không được giết chết nó ngay lập tức sao? Với cái loại này, muốn có lợi thì phải thương lượng một vài lần nữa. Một đám ngu ngốc, nhanh chóng tìm người về đây cho tôi, nếu như cô ta nói ra điều gì không nên nói thì các người biết phải làm sao rồi đấy!” Trần Mộc Châu vô cùng tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Khi cậu bé đang tắm mà trong lòng vẫn luôn canh cánh, cũng không dám nhắm mắt lại nhanh chóng tắm xong mặc lên quần áo, lúc bước ra ngoài đã nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường ngủ rồi, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ à, con sẽ cố gắng lớn lên thật nhanh để bảo vệ mẹ thật tốt” Cậu bé cẩn thận trèo lên giường rồi bò đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của cô một lúc lâu rồi mới đưa tay chạm nhẹ vào tóc cô, tay còn lại nắm chặt lấy một ngón tay của mẹ sau đó nằm xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Tri Hạ ngủ rất say hoàn toàn không hề cảm nhận được động tác của Hướng Minh.
Cậu bé nằm xuống và cẩn thận dựa sát vào người cô, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mí mắt, ôm mẹ chìm vào giấc ngủ.
Hai mẹ con họ đã say giấc nhưng những người khác lại không có thời gian để mà nghỉ ngơi.
Ký ức dừng lại ở thời điểm đám đông kích động, Lưu Thanh Mai chậm rãi tỉnh lại rồi phát hiện ra mình đang ngồi trong một chiếc ô Nguyễn nhỏ. Toàn bộ cửa sổ đều được che bằng rèm đen, bên trong tối đen như mực, thậm chí còn không thể nhìn rõ bóng người, điều này khiến cho cô ta cảm thấy hơi bối TOI.
Lúc này, cô ta cảm thấy có chút hối hận, cô ta không nên vì ham muốn mấy mười mấy triệu đồng mà làm hại cả chính mình lẫn con trai.
Lưu Thanh Mai nuốt một ngụm nước bọt, không biết rõ được tình huống bây giờ như thế nào, suy nghĩ của cô ta bắt đầu quay cuồng: “Mấy người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi? Tôi cảnh cáo mấy người, hành vi này của các người là phạm pháp, đây là giam giữ người trái phép, bắt cóc người khác sẽ phải ngồi tù đấy!” Nguyễn Kiến Định ngồi cách đó không xa, anh ấy lạnh lùng liếc nhìn nơi phát ra âm thanh rồi bật đèn trong xe lên.
“Cô cũng biết cái gì gọi là giam giữ người trái phép sao? Vậy tại sao trước kia cô không tìm hiểu thử một chút xem hành vi đánh người, gây rối là tội danh gì?” Lâm Tiến Quân ngồi ở phía sau, hung hăng đạp một phát vào đùi của Lưu Thanh Mai, trong lời nói của anh ta tràn đầy trào phúng.
“Nếu các người có bản lĩnh thì hãy đánh chết tôi đi! Chỉ cần để cho tôi còn sống sót đi ra ngoài thì tôi nhất định sẽ trở về kiện các người!” Vẻ mặt Lưu Thanh Mai trở nên dữ tợn, cô ta mở miệng uy hiếp.
Nguyễn Kiến Định ngồi ở phía trước, im lặng không nói gì, chỉ là trong đôi mắt anh như mang theo những gờ băng lạnh giá, vèo vèo ghim chặt trên người cô ta. Lâm Tiến Quân ngồi ở phía sau hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói: “Có bản lĩnh gì thì đợi cô ra ngoài được đã rồi hãng nói!” Dám đánh hết chủ ý đấy lên trên đầu em gái bọn họ thì không quá đáng khi nói rằng cô ta thật to gan lớn mật.
Lưu Thanh Mai tức giận giẫy giụa thân hình mập mạp của mình cho dù tay chân đang bị trói chặt lại khiến cho cả khuôn mặt cô ta trở nên đỏ bừng nhưng cô ta vẫn không buông tha ý định muốn chạy trốn.
“Nguyễn Kiến Định, anh và em gái anh đều sẽ phải gặp quả báo! Nguyễn Tri Hạ là một người hèn hạ, chính là tình nhân… Cô ta hét lên một cách điên cuồng.
Khi màn đêm buông xuống, trong biệt thự của nhà họ Trần…
“Đã tìm được người phụ nữ kia chưa? Bằng mọi giá, tôi muốn các người phải tìm được người phụ nữ đó cho tôi!” Trân Mộc Châu hét vào điện thoại, trong chốc lát đấy, vẻ mặt cô ta vừa sợ vừa giận.
Ngu ngốc! Thật là ngu ngốc! Trong lòng Trần Mộc Châu âm thầm chửi bới.
“Cô chủ, khả năng cao là người đã bị Nguyễn Kiến Định mang đi rồi. Lúc đó người của chúng ta thấy cô ta làm cho Nguyễn Tri Hạ bị thương nặng, sau đó Tổng giám đốc Tư lập tức xuất hiện.
Lúc đó, hiện trường vô cùng hỗn loạn, đám người thi nhau tản ra. Cuối cùng người cũng không tìm được nữa, cả kể con trai của cô ta” Người ở đầu dây điện thoại bên kia không nhanh không chậm giải thích.
“Không phải tôi đã dặn dò qua các người là không được giết chết nó ngay lập tức sao? Với cái loại này, muốn có lợi thì phải thương lượng một vài lần nữa. Một đám ngu ngốc, nhanh chóng tìm người về đây cho tôi, nếu như cô ta nói ra điều gì không nên nói thì các người biết phải làm sao rồi đấy!” Trần Mộc Châu vô cùng tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.