Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3213
Hà An Sinh
06/05/2022
Từ nhỏ tới lớn Trần Hiền đều chưa từng biết được yêu thương là cảm giác như thế nào, anh ta cảm thấy những người khác dơ bẩn nhưng làm mấy chuyện bỉ ổi lại chẳng hề áy náy chút nào. Khi Trần Hiền nhìn những người khác đau khổ đến nỗi muốn sống không được muốn chết cũng không xong trước mặt thì anh ta lại cảm thấy rất dễ chịu.
“Đồ bất hiếu! Nghĩ cái gì thế hả! Mẹ con, con còn có mặt mũi nhắc tới mẹ à. Nếu không phải bởi vì sinh con thì cơ thể cô ấy cũng sẽ không bị tổn thương, cũng sẽ không kém theo từng ngày.
Đầu là các người, đều là các người hại chết cô ấy, bây giờ còn có mặt mũi nhắc tới à. Cút đi, cút đi ngay cho tôi!”
Trần Hiền lùi về phía sau theo bản năng, anh ta cúi đầu xuống rồi bả vai có chút run lên: “Bố, trẻ con không có tội, con cũng chẳng biết gì về chuyện năm xưa, chẳng lẽ còn trách con được sao? Từ nhỏ tới lớn con đều chưa từng nhìn thấy mẹ, cũng không biết mẹ có dáng vẻ như thế nào. Có phải là giống như người khác nói không, mẹ rất dịu dàng, rất yêu con của mình, là người tốt nhất đẹp nhất trên thế giới này”
Trần Hiền vừa thầm lau mồ hôi cho mình vừa quan sát vẻ mặt của Trần Tuấn Tú. Anh ta nói ra những lời sến súa kia mà không kiêm chế được mà run lên cầm cập. Sợ rằng cả đời này của anh ta cũng chỉ có mỗi một lần này là nói ra những câu ghê tởm như thế.
Nhưng thời gian không đợi người, bắt buộc phải nhanh lên.
Bố của Kim Húc cũng không phải là loại người dễ lừa gạt. Nếu như không giải quyết được Trần Tuấn Tú thì mãi mãi Trần Hiền cũng không có cách nào liên hệ với ông ta. Ông ta đã khống chế thành phố Hải Phòng này nhiều năm như thế thì chắc chắn thủ đoạn và mánh khóe nhiều đến nỗi có thể chôn sống anh ta.
Không lấy cái gì ra để tỏ lòng thành thì ông ta sẽ không bao giờ tin tưởng hay hợp tác với mình.
“Nói cái gì thế, đầu là vì cậu cả. Là cậu hại chết mẹ cậu.” Trần Tuấn Tú đưa tay ôm đầu, ông ta như chìm vào cơn ác mộng nào đó. Hai mắt của ông ta mơ màng, hốc mắt đỏ bừng, toàn là tơ máu. Trần Tuấn Tú giống như một con thú dữ đến bước đường cùng, sắp không kiềm chế nổi chính mình mà phát điên lên. Chỉ một ánh mắt của ông ta thôi cũng đủ để Trần Hiền cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.
“Bố, những năm qua con chưa từng thấy mẹ của mình. Chẳng lẽ bố định ngăn cả hai mẹ con con cả một đời này sao? Cho dù bây giờ mẹ đã qua đời thì bà ấy cũng có quyền biết con của mình đến cùng là ail”
Chỉ cần Trần Hiền có thể khống chế được điểm yếu duy nhất của Trần Tuấn Tú thì toàn bộ nhà họ Trần đều là của anh ta. Khóe miệng anh ta có chút nhếch lên, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc hưng phấn nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất. Sắp rồi, anh ta sắp thành công rồi.
Giờ phút này, trong văn phòng làm việc của Chủ tịch Sunrise, Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Hướng Minh đang ngôi trên ghế đọc sách. Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn ngồi trên bệ cửa sổ, vừa uống trà vừa thảo luận công việc. Nhìn bốn người rất nhàn nhã, giống như là đã thoát khỏi vậy.
Chỉ có khi Nguyễn Tri Hạ tình cờ ngẩn người mới có thể nhìn thấy nơi này có chút không giống bình thường.
“Đám sâu rượu gây chuyện đã đi đợt thứ ba, trước đó đã thả đi hết rồi, tiếp theo đây đến lượt anh ra tay rồi đấy: Hiện tại công trường đã bị đình công, đang chuẩn bị nắm bắt thời gian bắt đầu làm lại. Nhưng dưới sự cản trở liên tục của bọn họ thì công trình này muốn làm tiếp cũng không dễ như thế đâu. Tư Mộ Hàn nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Hướng Minh rồi nở một nụ cười như ẩn như hiện.
“Cốc cốc, Chủ tịch ơi không xong rồi!” Giọng của Lâm Tiến Quân vang lên cùng với tiếng đập cửa.
Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày, ở thời điểm này còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa chứ.
Sau lưng Lâm Tiến Quân là Chu Thanh, hai người một trước một sau đi vào rồi đứng trước mặt cấp trên của riêng mình.
“Chuyện gì thế?” Tư Mộ Hàn đưa một tay chống đầu, ánh mắt của anh vẫn luôn ở trên người Nguyễn Tri Hạ.
“Chủ tịch, nhà họ Lê xảy ra chuyện rồi!” Lâm Tiến Quân xoa mồ hôi hột trên trán rồi nói. Khi biết được chuyện này thì anh ta đã chạy tới đây ngay, đúng lúc gặp Chu Thanh cũng tới đây để báo cáo chuyện này nên hai người đi chung với nhau.
“Có biết là chuyện gì không? Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Có phải là dì Loan…
“Đồ bất hiếu! Nghĩ cái gì thế hả! Mẹ con, con còn có mặt mũi nhắc tới mẹ à. Nếu không phải bởi vì sinh con thì cơ thể cô ấy cũng sẽ không bị tổn thương, cũng sẽ không kém theo từng ngày.
Đầu là các người, đều là các người hại chết cô ấy, bây giờ còn có mặt mũi nhắc tới à. Cút đi, cút đi ngay cho tôi!”
Trần Hiền lùi về phía sau theo bản năng, anh ta cúi đầu xuống rồi bả vai có chút run lên: “Bố, trẻ con không có tội, con cũng chẳng biết gì về chuyện năm xưa, chẳng lẽ còn trách con được sao? Từ nhỏ tới lớn con đều chưa từng nhìn thấy mẹ, cũng không biết mẹ có dáng vẻ như thế nào. Có phải là giống như người khác nói không, mẹ rất dịu dàng, rất yêu con của mình, là người tốt nhất đẹp nhất trên thế giới này”
Trần Hiền vừa thầm lau mồ hôi cho mình vừa quan sát vẻ mặt của Trần Tuấn Tú. Anh ta nói ra những lời sến súa kia mà không kiêm chế được mà run lên cầm cập. Sợ rằng cả đời này của anh ta cũng chỉ có mỗi một lần này là nói ra những câu ghê tởm như thế.
Nhưng thời gian không đợi người, bắt buộc phải nhanh lên.
Bố của Kim Húc cũng không phải là loại người dễ lừa gạt. Nếu như không giải quyết được Trần Tuấn Tú thì mãi mãi Trần Hiền cũng không có cách nào liên hệ với ông ta. Ông ta đã khống chế thành phố Hải Phòng này nhiều năm như thế thì chắc chắn thủ đoạn và mánh khóe nhiều đến nỗi có thể chôn sống anh ta.
Không lấy cái gì ra để tỏ lòng thành thì ông ta sẽ không bao giờ tin tưởng hay hợp tác với mình.
“Nói cái gì thế, đầu là vì cậu cả. Là cậu hại chết mẹ cậu.” Trần Tuấn Tú đưa tay ôm đầu, ông ta như chìm vào cơn ác mộng nào đó. Hai mắt của ông ta mơ màng, hốc mắt đỏ bừng, toàn là tơ máu. Trần Tuấn Tú giống như một con thú dữ đến bước đường cùng, sắp không kiềm chế nổi chính mình mà phát điên lên. Chỉ một ánh mắt của ông ta thôi cũng đủ để Trần Hiền cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.
“Bố, những năm qua con chưa từng thấy mẹ của mình. Chẳng lẽ bố định ngăn cả hai mẹ con con cả một đời này sao? Cho dù bây giờ mẹ đã qua đời thì bà ấy cũng có quyền biết con của mình đến cùng là ail”
Chỉ cần Trần Hiền có thể khống chế được điểm yếu duy nhất của Trần Tuấn Tú thì toàn bộ nhà họ Trần đều là của anh ta. Khóe miệng anh ta có chút nhếch lên, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc hưng phấn nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất. Sắp rồi, anh ta sắp thành công rồi.
Giờ phút này, trong văn phòng làm việc của Chủ tịch Sunrise, Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Hướng Minh đang ngôi trên ghế đọc sách. Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn ngồi trên bệ cửa sổ, vừa uống trà vừa thảo luận công việc. Nhìn bốn người rất nhàn nhã, giống như là đã thoát khỏi vậy.
Chỉ có khi Nguyễn Tri Hạ tình cờ ngẩn người mới có thể nhìn thấy nơi này có chút không giống bình thường.
“Đám sâu rượu gây chuyện đã đi đợt thứ ba, trước đó đã thả đi hết rồi, tiếp theo đây đến lượt anh ra tay rồi đấy: Hiện tại công trường đã bị đình công, đang chuẩn bị nắm bắt thời gian bắt đầu làm lại. Nhưng dưới sự cản trở liên tục của bọn họ thì công trình này muốn làm tiếp cũng không dễ như thế đâu. Tư Mộ Hàn nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Hướng Minh rồi nở một nụ cười như ẩn như hiện.
“Cốc cốc, Chủ tịch ơi không xong rồi!” Giọng của Lâm Tiến Quân vang lên cùng với tiếng đập cửa.
Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày, ở thời điểm này còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa chứ.
Sau lưng Lâm Tiến Quân là Chu Thanh, hai người một trước một sau đi vào rồi đứng trước mặt cấp trên của riêng mình.
“Chuyện gì thế?” Tư Mộ Hàn đưa một tay chống đầu, ánh mắt của anh vẫn luôn ở trên người Nguyễn Tri Hạ.
“Chủ tịch, nhà họ Lê xảy ra chuyện rồi!” Lâm Tiến Quân xoa mồ hôi hột trên trán rồi nói. Khi biết được chuyện này thì anh ta đã chạy tới đây ngay, đúng lúc gặp Chu Thanh cũng tới đây để báo cáo chuyện này nên hai người đi chung với nhau.
“Có biết là chuyện gì không? Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Có phải là dì Loan…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.