Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3227
Hà An Sinh
08/05/2022
“Không sao đâu anh, bố anh không phải là người dễ chuyển ý, chúng ta tự nghĩ cách là được, em không muốn nhìn anh….”
“Mộc Châu, anh biết em lo cho anh, nhưng dù sao cũng là bố anh, nhiều lắm thì mắng anh mấy câu thôi, không sao đâu, em yên tâm!”
Dương Thừa Húc ngắt lời Trần Mộc Châu, dịu dàng xoa mặt cô ta, an ủi cười với cô ta rồi quay người rời đi.
Sự dịu dàng trong mắt chợt tắt, lập tức thay bằng sự cười nhạo, Trân Mộc Châu nhìn bóng lưng Dương Thừa Húc chạy đi xa, hừ một tiếng rồi đi vào phòng.
Vốn tưởng rằng phải đợi thêm một thời gian nữa, bây giờ xem ra cô ta có thể gặp được người mình muốn gặp nhanh thôi, chuyện đầu tiên Trần Mộc Châu làm sau khi về phòng là chuẩn bị quần áo đi tắm, dù sao người chút nữa cô ta gặp là nút thắt quan trọng nhất trong kế hoạch của cô ta, cô ta phải đối đãi nghiêm túc.
Dương Thừa Húc đi với cửa thư phòng, chưa gõ cửa đã hít thở sâu mấy lần, tay đặt ở cửa, dường như có ai khoá tay anh ta lại, mãi vẫn không xuống ta được, trán đầy mồ hôi, do dự hồi lâu trước cửa chưa dám gõ, cuối cùng nhắm mắt lại, giọt mồ hôi rơi từ trên trán xuống, rồi gõ cửa.
“Vào đi” Giọng nói trâm thấp từ trong phòng truyền ra.
Dương Thừa Húc hơi giật mình, suýt nữa thì bỏ chạy, nhưng chỉ cần nghĩ tới Trần Mộc Châu đang đợi mình trong phòng thì lại nuốt nước bọt đi vào, không biết bao lâu rồi anh ta không tới thư phòng, anh ta nhìn xung quanh một lượt.
Trong căn phòng hơi tối và ngột ngạt, khiến tâm trạng vốn đang căng thẳng của anh ta lại càng thấy sợ hãi hơn, bước lộp cộp tới trước mặt Dương Minh Hạo: “Bố, con với Mộc Châu thực sự muốn bố giúp chúng con, bây giờ tình hình ở Hải Phòng thế nào, chắc bố cũng biết, Tư Mộ Hàn, Trần Tuấn Tú đang đấu nhau, sau này tình hình ở Hải Phòng thế nào vẫn chưa rõ, nếu như con hành động lung tung, thì rất có thể sẽ gặp lỗ, bố…”
“Dương Thừa Húc, bao nhiêu năm rồi mà con vẫn ngu ngốc hết thuốc chữa như thế, người bên cạnh con câu nào câu nấy cũng nói yêu con, muốn ở cùng con cả đời này, con có từng hiểu người ta thật không? Công ty này chắc con mở cho cô ta nhỉ, con có biết cô ta đã làm những chuyện gì, mà dám xin xỏ cho cô ta trước mặt bố? Bố dạy dỗ con bao năm mà con lại thành cái bộ dạng này sao?”
Vì một người phụ nữ mà năm lần bảy lượt tới tìm ông ta, mấy hôm nay quả thực Dương Minh Hạo mất hết kiên nhẫn, lúc này cơn tức trào ra, chuyện mà ông ta hối hận nhất trong đời này chính là sinh ra một thằng con ngu ngốc thế này.
Dương Minh Hạo hít sâu một hơi, trên trán đầy gân xanh nổi lên, miễn cưỡng ép bản thân bình tĩnh, cũng đúng là hiếm, bao nhiêu năm nay chỉ có thằng con này là khiến ông ta bực bội mấy lần, không biết bao nhiêu năm không tỏ rõ sự tức giận thế này rồi, ông ta cười khẩy, ngẩng đầu dựa vào ghế, nhìn Dương Thừa Húc đang run lẩy bẩy.
“Nói nhiều nữa con cũng không hiểu, chuyện ở công ty thì để tự Trần Mộc Châu tới nói với bố, về đi!” Ông ta hoàn toàn không muốn can thiệp tới vấn đề tình cảm của thằng con ngốc của mình, nhưng nếu đã có người muốn tính kế ông ta thì nếu ông ta vẫn co đầu không chịu ra mặt thì hơi mất mặt.
“Bố, chuyện này không liên quan tới Mộc Châu, có chuyện gì thì con nói cũng thế cả. Vả lại…”
“Bố nói lại lần cuối, muốn giải quyết chuyện ở công ty thì để cô ta tự tới, năm phút sau, nếu không thì không còn chỗ mà thương lượng đâu” Thằng con ngốc chả hiểu gì, nhưng ông ta chỉ có một thằng con này, kể cả có ngu nữa thì ông ta vẫn phải bảo vệ nó sống yên ổn, khi trước đã đem nó tới với cuộc sống thì phải bảo vệ nó cả đời.
Dương Thừa Húc do dự một hồi, thấy Dương Minh Hạo hoàn toàn không có ý định đổi ý thì mới quay người xông ra ngoài, đây chính là cơ hội cuối cùng, dù thế nào cũng phải nắm lấy.
Chạy về phòng, chưa kịp thở thì đã hai tay chống eo: “Mộc, Mộc Châu, bố, bố bảo em đi, đi tới thư phòng, nói là, trong năm phút em phải qua đó, thì có thể thương lượng chuyện công ty”
Ăn nói lắp bắp nhưng cũng coi như đầy đủ, anh ta vẫy tay, từ chối ý muốn đỡ mình của Trần Mộc Châu, đẩy Trần Mộc Châu ra ngoài: “Thời gian, không nhiều, mau đi, đi đi”
“Vậy anh ngoan ngoãn ở phòng đợi em, đợi em đem tin tốt về đợi anh”
Nghe lời Dương Thừa Húc, nụ cười trên mặt Trần Mộc Châu trở nên xán lạn, quả nhiên cô ta nghĩ đúng, con người Dương Minh Hạo ngoài mặt tuy có vẻ như chẳng quan tâm tới điều đi, nhưng thực ra là một người rất mềm lòng, dù sao thì Dương Thừa Húc vẫn là con trai ông ta, không khuyên được con trai, ông ta sẽ cảnh cáo người ngoài.
“Mộc Châu, anh biết em lo cho anh, nhưng dù sao cũng là bố anh, nhiều lắm thì mắng anh mấy câu thôi, không sao đâu, em yên tâm!”
Dương Thừa Húc ngắt lời Trần Mộc Châu, dịu dàng xoa mặt cô ta, an ủi cười với cô ta rồi quay người rời đi.
Sự dịu dàng trong mắt chợt tắt, lập tức thay bằng sự cười nhạo, Trân Mộc Châu nhìn bóng lưng Dương Thừa Húc chạy đi xa, hừ một tiếng rồi đi vào phòng.
Vốn tưởng rằng phải đợi thêm một thời gian nữa, bây giờ xem ra cô ta có thể gặp được người mình muốn gặp nhanh thôi, chuyện đầu tiên Trần Mộc Châu làm sau khi về phòng là chuẩn bị quần áo đi tắm, dù sao người chút nữa cô ta gặp là nút thắt quan trọng nhất trong kế hoạch của cô ta, cô ta phải đối đãi nghiêm túc.
Dương Thừa Húc đi với cửa thư phòng, chưa gõ cửa đã hít thở sâu mấy lần, tay đặt ở cửa, dường như có ai khoá tay anh ta lại, mãi vẫn không xuống ta được, trán đầy mồ hôi, do dự hồi lâu trước cửa chưa dám gõ, cuối cùng nhắm mắt lại, giọt mồ hôi rơi từ trên trán xuống, rồi gõ cửa.
“Vào đi” Giọng nói trâm thấp từ trong phòng truyền ra.
Dương Thừa Húc hơi giật mình, suýt nữa thì bỏ chạy, nhưng chỉ cần nghĩ tới Trần Mộc Châu đang đợi mình trong phòng thì lại nuốt nước bọt đi vào, không biết bao lâu rồi anh ta không tới thư phòng, anh ta nhìn xung quanh một lượt.
Trong căn phòng hơi tối và ngột ngạt, khiến tâm trạng vốn đang căng thẳng của anh ta lại càng thấy sợ hãi hơn, bước lộp cộp tới trước mặt Dương Minh Hạo: “Bố, con với Mộc Châu thực sự muốn bố giúp chúng con, bây giờ tình hình ở Hải Phòng thế nào, chắc bố cũng biết, Tư Mộ Hàn, Trần Tuấn Tú đang đấu nhau, sau này tình hình ở Hải Phòng thế nào vẫn chưa rõ, nếu như con hành động lung tung, thì rất có thể sẽ gặp lỗ, bố…”
“Dương Thừa Húc, bao nhiêu năm rồi mà con vẫn ngu ngốc hết thuốc chữa như thế, người bên cạnh con câu nào câu nấy cũng nói yêu con, muốn ở cùng con cả đời này, con có từng hiểu người ta thật không? Công ty này chắc con mở cho cô ta nhỉ, con có biết cô ta đã làm những chuyện gì, mà dám xin xỏ cho cô ta trước mặt bố? Bố dạy dỗ con bao năm mà con lại thành cái bộ dạng này sao?”
Vì một người phụ nữ mà năm lần bảy lượt tới tìm ông ta, mấy hôm nay quả thực Dương Minh Hạo mất hết kiên nhẫn, lúc này cơn tức trào ra, chuyện mà ông ta hối hận nhất trong đời này chính là sinh ra một thằng con ngu ngốc thế này.
Dương Minh Hạo hít sâu một hơi, trên trán đầy gân xanh nổi lên, miễn cưỡng ép bản thân bình tĩnh, cũng đúng là hiếm, bao nhiêu năm nay chỉ có thằng con này là khiến ông ta bực bội mấy lần, không biết bao nhiêu năm không tỏ rõ sự tức giận thế này rồi, ông ta cười khẩy, ngẩng đầu dựa vào ghế, nhìn Dương Thừa Húc đang run lẩy bẩy.
“Nói nhiều nữa con cũng không hiểu, chuyện ở công ty thì để tự Trần Mộc Châu tới nói với bố, về đi!” Ông ta hoàn toàn không muốn can thiệp tới vấn đề tình cảm của thằng con ngốc của mình, nhưng nếu đã có người muốn tính kế ông ta thì nếu ông ta vẫn co đầu không chịu ra mặt thì hơi mất mặt.
“Bố, chuyện này không liên quan tới Mộc Châu, có chuyện gì thì con nói cũng thế cả. Vả lại…”
“Bố nói lại lần cuối, muốn giải quyết chuyện ở công ty thì để cô ta tự tới, năm phút sau, nếu không thì không còn chỗ mà thương lượng đâu” Thằng con ngốc chả hiểu gì, nhưng ông ta chỉ có một thằng con này, kể cả có ngu nữa thì ông ta vẫn phải bảo vệ nó sống yên ổn, khi trước đã đem nó tới với cuộc sống thì phải bảo vệ nó cả đời.
Dương Thừa Húc do dự một hồi, thấy Dương Minh Hạo hoàn toàn không có ý định đổi ý thì mới quay người xông ra ngoài, đây chính là cơ hội cuối cùng, dù thế nào cũng phải nắm lấy.
Chạy về phòng, chưa kịp thở thì đã hai tay chống eo: “Mộc, Mộc Châu, bố, bố bảo em đi, đi tới thư phòng, nói là, trong năm phút em phải qua đó, thì có thể thương lượng chuyện công ty”
Ăn nói lắp bắp nhưng cũng coi như đầy đủ, anh ta vẫy tay, từ chối ý muốn đỡ mình của Trần Mộc Châu, đẩy Trần Mộc Châu ra ngoài: “Thời gian, không nhiều, mau đi, đi đi”
“Vậy anh ngoan ngoãn ở phòng đợi em, đợi em đem tin tốt về đợi anh”
Nghe lời Dương Thừa Húc, nụ cười trên mặt Trần Mộc Châu trở nên xán lạn, quả nhiên cô ta nghĩ đúng, con người Dương Minh Hạo ngoài mặt tuy có vẻ như chẳng quan tâm tới điều đi, nhưng thực ra là một người rất mềm lòng, dù sao thì Dương Thừa Húc vẫn là con trai ông ta, không khuyên được con trai, ông ta sẽ cảnh cáo người ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.