Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3260
Hà An Sinh
11/05/2022
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh, ông cụ Chánh mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, Tư Mộ Hàn còn chưa có tỉnh, Nguyễn Tri Hạ pha trà, rót cho ông cụ một chén, yên lặng ngồi bên cạnh giường không nói lời nào, cũng không nhìn lung tung.
“Cháu gái, ông không có ý thù địch gì với cháu, cháu không cần nơm nớp lo sợ như vậy, thả lỏng một chút, hai hôm nay Mộ Hàn ngủ nhiều, bác sĩ có bảo xảy ra vấn đề gì không?” Ông cụ tới mấy lần cũng chỉ có một lần thấy anh tỉnh, còn lại đều đang ngủ, một ngày không biết ngủ bao lâu, ngủ nhiều như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
“Bác sĩ nói là vì bây giờ cơ thể Mộ Hàn rất yếu, đi ngủ chỉ là một cách để bảo vệ chức năng của cơ thể, như vậy sẽ khôi phục nhanh hơn thôi, đây là hiện tượng bình thường, ông không cần lo lắng!” Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, nụ cười cứng ngắc trên mặt.
“Mấy hôm nay may mà có cháu chăm sóc cho Mộ Hàn, vậy cháu ở với nó đi, ông về nghỉ ngơi trước, lão già này không thể nào đọ thức đêm với người trẻ như các cháu được!” Kể từ sau khi nói với Nguyễn Kiến Định, ông cụ Chánh đã không còn bất cứ thành kiến nào với Nguyễn Tri Hạ, nhìn thấy đứa nhỏ lớn lên, ông cụ hiểu rõ vô cùng, để cô ở bên cạnh Tư Mộ Hàn ông cũng yên tâm.
Ông cụ đứng lên chuẩn bị ra ngoài thì rầm một cái, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một cơ thể nho nhỏ giống như đạn pháo phóng vào, nhanh chóng xẹt qua mắt ông cụ, bay vào trong lòng Nguyễn Tri Hạ cách đó không xa.
Ông cụ Chánh bị giật nảy mình, lui lại hai bước ngã ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt vẫn hoang mang chưa tỉnh.
“Ông nội Chánh, ông ổn chứ? Thật sự xin lỗi, đều là do cháu không tốt, ông không sao chứ? Có thể nghe được cháu nói chuyện không?” Trơ mặt nhìn ông cụ Chánh bị hù ngã trên ghế sô pha, Nguyễn Tri Hạ hoảng hốt buông Nguyễn Hướng Minh ra, chạy tới, ngồi xổm xuống trước ghế sô pha, vẻ mặt có chút tái nhợt.
“Hướng Minh, xem con gây ra chuyện tốt gì đi, còn không nhanh chóng xin lỗi cụ!” Dắt cánh tay nhỏ của cậu bé qua, kéo tới trước mặt ông cụ Chánh, vẻ mặt đầy áy náy.
“Ông không sao, đứa bé còn nhỏ, cháu đừng trách nó, đây là?” Vô duyên vô cớ nhảy ra một đứa bé, nhỏ nhỏ mũm mm, gương mặt đáng yêu, mắt và mũi cực kỳ giống Tư Mộ Hàn, miệng và lông mày thì lại giống Nguyễn Tri Hạ, thoạt nhìn có vẻ là con của hai người.
“Nó là Nguyễn Hướng Minh, năm nay năm tuổi, là con của cháu, ông nội Chánh có thể gọi nó là Hướng Minh!
Không có nói thẳng, chỉ giới thiệu sơ qua về tuổi của cậu bé, chuyện cô mang thai năm đó ông cụ cũng biết, điều này cũng khẳng định được thân phận của Hướng Minh rồi, nhưng dù sao bây giờ vẫn chưa có danh phận chính thức, Nguyễn Tri Hạ không hi vọng Hướng Minh mang danh con riêng.
“Ừm, đứa nhỏ trông xinh trai quá, được lắm, không ngờ ông vẫn còn được nhìn thấy cảnh tượng này lúc còn sống!” Ông cụ kiềm chê đến nỗi tay có hơi phát run, xoa đầu Hướng Minh, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu bé, mắt ông cụ Chánh đong đầu nước mắt, vốn cho là cả đời ông sẽ không được trông thấy cảnh tượng này, không ngờ trong thời điểm khó khăn chật vật này lại có thể thấy được, việc này như tiếp thêm sức mạnh chiến đấu cho ông.
“Năm đó là ông có lỗi với hai mẹ con cháu, chờ anh cháu về, Mộ Hàn khỏe lại, sẽ cho hai đứa tổ chức đám cưới!!
Biết Nguyễn Tri Hạ lo lắng, ông cụ Chánh cũng không nói rõ. Khóe miệng nhếch lên rồi thì không làm thế nào thu lại được, ôm lấy Nguyễn Hướng Minh cười vui vẻ.
“Cụ ơi, cụ là ông của chú Hàn đúng không ạ?” Sau khi biết Tư Mộ Hàn là bố của mình, Nguyễn Hướng Minh liền tiến hành điều tra người bố trên danh nghĩa này của mình, chưa nói đến việc cậu bé thực sự tra được một số thứ, còn người thì đã tra được toàn bộ rồi.
“Đúng, cháu tên là Hướng Minh đúng không, trong nhà cụ, ngoài chú Hàn của con ra thì còn có cụ nữa, lúc nào Hướng Minh rảnh, Hướng Minh đến nhà cụ chơi nhé, trong nhà chú Hàn của con có rất nhiều thứ đồ thú vị, Hướng Minh mà đến thì đều cho cháu tất…!
Nhìn chằm chằm ông cụ Chánh một hồi, xác định ông cụ không có gì đáng ngại, một già một trẻ coi như hài hòa, cô cũng không quan tâm nữa, xách ghế nhỏ ngồi lại bên cạnh giường của Tư Mộ Hàn, hai tay chống đầu, híp mắt nhìn anh đến xuất thần.
“Cháu gái, ông không có ý thù địch gì với cháu, cháu không cần nơm nớp lo sợ như vậy, thả lỏng một chút, hai hôm nay Mộ Hàn ngủ nhiều, bác sĩ có bảo xảy ra vấn đề gì không?” Ông cụ tới mấy lần cũng chỉ có một lần thấy anh tỉnh, còn lại đều đang ngủ, một ngày không biết ngủ bao lâu, ngủ nhiều như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
“Bác sĩ nói là vì bây giờ cơ thể Mộ Hàn rất yếu, đi ngủ chỉ là một cách để bảo vệ chức năng của cơ thể, như vậy sẽ khôi phục nhanh hơn thôi, đây là hiện tượng bình thường, ông không cần lo lắng!” Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, nụ cười cứng ngắc trên mặt.
“Mấy hôm nay may mà có cháu chăm sóc cho Mộ Hàn, vậy cháu ở với nó đi, ông về nghỉ ngơi trước, lão già này không thể nào đọ thức đêm với người trẻ như các cháu được!” Kể từ sau khi nói với Nguyễn Kiến Định, ông cụ Chánh đã không còn bất cứ thành kiến nào với Nguyễn Tri Hạ, nhìn thấy đứa nhỏ lớn lên, ông cụ hiểu rõ vô cùng, để cô ở bên cạnh Tư Mộ Hàn ông cũng yên tâm.
Ông cụ đứng lên chuẩn bị ra ngoài thì rầm một cái, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một cơ thể nho nhỏ giống như đạn pháo phóng vào, nhanh chóng xẹt qua mắt ông cụ, bay vào trong lòng Nguyễn Tri Hạ cách đó không xa.
Ông cụ Chánh bị giật nảy mình, lui lại hai bước ngã ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt vẫn hoang mang chưa tỉnh.
“Ông nội Chánh, ông ổn chứ? Thật sự xin lỗi, đều là do cháu không tốt, ông không sao chứ? Có thể nghe được cháu nói chuyện không?” Trơ mặt nhìn ông cụ Chánh bị hù ngã trên ghế sô pha, Nguyễn Tri Hạ hoảng hốt buông Nguyễn Hướng Minh ra, chạy tới, ngồi xổm xuống trước ghế sô pha, vẻ mặt có chút tái nhợt.
“Hướng Minh, xem con gây ra chuyện tốt gì đi, còn không nhanh chóng xin lỗi cụ!” Dắt cánh tay nhỏ của cậu bé qua, kéo tới trước mặt ông cụ Chánh, vẻ mặt đầy áy náy.
“Ông không sao, đứa bé còn nhỏ, cháu đừng trách nó, đây là?” Vô duyên vô cớ nhảy ra một đứa bé, nhỏ nhỏ mũm mm, gương mặt đáng yêu, mắt và mũi cực kỳ giống Tư Mộ Hàn, miệng và lông mày thì lại giống Nguyễn Tri Hạ, thoạt nhìn có vẻ là con của hai người.
“Nó là Nguyễn Hướng Minh, năm nay năm tuổi, là con của cháu, ông nội Chánh có thể gọi nó là Hướng Minh!
Không có nói thẳng, chỉ giới thiệu sơ qua về tuổi của cậu bé, chuyện cô mang thai năm đó ông cụ cũng biết, điều này cũng khẳng định được thân phận của Hướng Minh rồi, nhưng dù sao bây giờ vẫn chưa có danh phận chính thức, Nguyễn Tri Hạ không hi vọng Hướng Minh mang danh con riêng.
“Ừm, đứa nhỏ trông xinh trai quá, được lắm, không ngờ ông vẫn còn được nhìn thấy cảnh tượng này lúc còn sống!” Ông cụ kiềm chê đến nỗi tay có hơi phát run, xoa đầu Hướng Minh, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu bé, mắt ông cụ Chánh đong đầu nước mắt, vốn cho là cả đời ông sẽ không được trông thấy cảnh tượng này, không ngờ trong thời điểm khó khăn chật vật này lại có thể thấy được, việc này như tiếp thêm sức mạnh chiến đấu cho ông.
“Năm đó là ông có lỗi với hai mẹ con cháu, chờ anh cháu về, Mộ Hàn khỏe lại, sẽ cho hai đứa tổ chức đám cưới!!
Biết Nguyễn Tri Hạ lo lắng, ông cụ Chánh cũng không nói rõ. Khóe miệng nhếch lên rồi thì không làm thế nào thu lại được, ôm lấy Nguyễn Hướng Minh cười vui vẻ.
“Cụ ơi, cụ là ông của chú Hàn đúng không ạ?” Sau khi biết Tư Mộ Hàn là bố của mình, Nguyễn Hướng Minh liền tiến hành điều tra người bố trên danh nghĩa này của mình, chưa nói đến việc cậu bé thực sự tra được một số thứ, còn người thì đã tra được toàn bộ rồi.
“Đúng, cháu tên là Hướng Minh đúng không, trong nhà cụ, ngoài chú Hàn của con ra thì còn có cụ nữa, lúc nào Hướng Minh rảnh, Hướng Minh đến nhà cụ chơi nhé, trong nhà chú Hàn của con có rất nhiều thứ đồ thú vị, Hướng Minh mà đến thì đều cho cháu tất…!
Nhìn chằm chằm ông cụ Chánh một hồi, xác định ông cụ không có gì đáng ngại, một già một trẻ coi như hài hòa, cô cũng không quan tâm nữa, xách ghế nhỏ ngồi lại bên cạnh giường của Tư Mộ Hàn, hai tay chống đầu, híp mắt nhìn anh đến xuất thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.