Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3265
Hà An Sinh
11/05/2022
“Đấn rồi à!” Đang thất thần, tiện tay vén mảnh vải đen trước mặt lên, ánh đèn chói mắt khiến anh vô thức chặn mắt lại, một giọng nói trâm thấp khàn khàn truyền đến lỗ tai, người nói chuyện hơi thở nặng nề, nhưng mang theo khẩu âm nồng đậm.
“Công tước Otto?” Có thể ở chỗ này đợi anh, ngoại trừ công tước ra thì sợ là không có người nào khác, Nguyễn Kiến Định bỏ tay xuống, nhìn sang.
Đập vào mắt là một ông lão râu ria và tóc đều đã ngả màu hoa râm, nhưng sắc mặt hồng hào, thân thể tráng kiện, nhìn không giống như bảy mươi tuổi, nói ông ta chỉ bốn mươi tuổi cũng sẽ có người tin. Anh hơi kinh ngạc khi thấy ông ta vậy mà trông trẻ tuổi như thế, cách gặp mặt này có hơi vượt ngoài suy nghĩ của Nguyễn Kiến Định, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ đứng sững người ở đó.
“Nếu như đã tới thì tâm sự với tôi đi! Đã rất lâu rồi tôi không gặp được người nước ngoài nào thuận mặt đến thế.
Ông ta có vẻ không có gì ngạc nhiên, vẫy tay nhiệt tình nói với Nguyễn Kiến Định.
“Hôm nay tôi tới là muốn xác nhận với ông một việc.” Thời tới không thể vụt mất, bỏ lỡ cơ hội lần này không biết đến bao giờ mới có thể gặp mặt, để xác nhận thân phận của đối phương, Nguyễn Kiến Định không có ý định vòng vo, nói thẳng: “Vật này ông có biết chứ?!
Anh giật mạnh dây chuyền trên cổ xuống đưa cho ông ta, vẻ mặt Nguyễn Kiến Định lãnh đạm, cúi thấp đầu, ánh mắt đầy vẻ quỷ quyệt.
“Tất cả mọi người đều biết con của tôi có rất nhiều, nhưng tôi không có khả năng có đứa con nhỏ như cậu được, đúng là tôi nhìn cậu thuận mắt, nhưng người lừa gạt tôi, chưa từng có được kết cục tốt.” Otto nhìn vật mà anh cầm trong tay, sớm mấy năm, phàm là biết có phụ nữ mang thai, ông ta sẽ để lại một sợi dây chuyền, thuận tiện về sau nhận thân phận, dây chuyên đưa ra trên cơ bản đều đã thu hồi lại, mặc dù có mấy chiếc vẫn đang lưu lạc bên ngoài, nhưng nhỏ tuổi giống như anh thì không thể nào là con của ông ta được.
“Đây là của mẹ tôi, tôi đến từ Hải Phòng. Nếu như mẹ thật sự là đứa con gái mà Otto coi trọng nhất, thì chỉ cần anh nói một hai điểm tương xứng, chuyện kế tiếp không cần anh lo, tự nhiên sẽ có người đi điều tra.
“Cậu có biết mình đang nói gì hay không? Nếu thứ này là của mẹ câu, thì vì sao mẹ cậu không tới tìm tôi?” Nắm chặt sợi dây truyền trong tay, biểu cảm của Otto đột nhiên trở nên dữ tợn, hai mắt giống như là phun ra lửa, hơi dướn người, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiến Định.
“Mẹ và bố của tôi mười năm trước bị người làm hại, chết vì tai nạn xe, tôi còn có một người em gái, bây giờ vẫn đang ở Hải Phòng, chỗ tôi có mấy tấm ảnh chụp mẹ mình, ông muốn xem không?” Nhìn biểu cảm của Otto, Nguyễn Kiến Định liền biết, người này thật sự là ông ngoại trên danh nghĩa của mình.
“Chết vì tai nạn xe cộ… Ai hại chết, đã tim được hung thủ chưa? Cậu nói mình là con gái của Yelis, dựa vào cái gì mà tôi phải tin cậu?” Tìm con gái ba mươi mấy năm, tốn không ít công sức, bây giờ lại đột nhiên có người chạy tới nói cho ông biết, Yelis đã không còn ở trên nhân thế, chuyện này làm sao mà ông có thể chịu đựng được…
“Rốt cuộc mẹ tôi có phải con gái của ông hay không, ông đến Hải Phòng điều tra một chút là được rồi, huống chỉ nếu ông thật sự muốn tìm con gái mìn, ba mươi mấy năm không tìm được chút tin tức nào sao? Chẳng lẽ ông không nghĩ tới là có người không muốn để ông tìm thấy à…!
Trên đường tới đây, Nguyễn Kiến Định muốn nói rất nhiều, Hải Phòng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nếu như công tước Otto tìm người thì không thể nào không có tin tức gì của mẹ được, khả năng duy nhất là lúc đó có người che giấu chuyện này.
“Cậu nói cho tôi biết, ai là người hại chết Yelis… Đứa con gái bảo bối, từ nhỏ đã nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cũng chiều nó không rành thế sự, thậm chí còn chạy trốn theo người đàn ông khác, giờ lại chôn vùi mạng sống ở nơi kia, đáng lẽ ông sớm phải biết, Yelis nhất định sẽ tới Hải Phòng…
Trong lòng đau đớn khôn nguôi, mặt Otto cắt không còn giọt máu, nhìn như bị già đi cả chục tuổi.
“Kẻ đứng sau là Dương Minh Hạo, đồng lõa là Trân Tuấn Tú, những chuyện khác tôi đã xử lý, lần này tôi qua cũng là vì chuyện này. Dương Minh Hạo lập tức sẽ bị điều đi, tôi không có năng lực đè ông ta lại, cho nên mới tìm ông hỗ trợ!
Lúc yếu thế thì nên tỏ ra yếu đuối, Nguyễn Kiến Định nhìn thấy rõ ràng, mặc dù trong lòng có chút không thể tiếp nhận ông ngoại đột nhiên xuất hiện này, nhưng chỉ cần có thể giúp anh báo thù, cái khác đều là chuyện nhỏ.
“Công tước Otto?” Có thể ở chỗ này đợi anh, ngoại trừ công tước ra thì sợ là không có người nào khác, Nguyễn Kiến Định bỏ tay xuống, nhìn sang.
Đập vào mắt là một ông lão râu ria và tóc đều đã ngả màu hoa râm, nhưng sắc mặt hồng hào, thân thể tráng kiện, nhìn không giống như bảy mươi tuổi, nói ông ta chỉ bốn mươi tuổi cũng sẽ có người tin. Anh hơi kinh ngạc khi thấy ông ta vậy mà trông trẻ tuổi như thế, cách gặp mặt này có hơi vượt ngoài suy nghĩ của Nguyễn Kiến Định, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ đứng sững người ở đó.
“Nếu như đã tới thì tâm sự với tôi đi! Đã rất lâu rồi tôi không gặp được người nước ngoài nào thuận mặt đến thế.
Ông ta có vẻ không có gì ngạc nhiên, vẫy tay nhiệt tình nói với Nguyễn Kiến Định.
“Hôm nay tôi tới là muốn xác nhận với ông một việc.” Thời tới không thể vụt mất, bỏ lỡ cơ hội lần này không biết đến bao giờ mới có thể gặp mặt, để xác nhận thân phận của đối phương, Nguyễn Kiến Định không có ý định vòng vo, nói thẳng: “Vật này ông có biết chứ?!
Anh giật mạnh dây chuyền trên cổ xuống đưa cho ông ta, vẻ mặt Nguyễn Kiến Định lãnh đạm, cúi thấp đầu, ánh mắt đầy vẻ quỷ quyệt.
“Tất cả mọi người đều biết con của tôi có rất nhiều, nhưng tôi không có khả năng có đứa con nhỏ như cậu được, đúng là tôi nhìn cậu thuận mắt, nhưng người lừa gạt tôi, chưa từng có được kết cục tốt.” Otto nhìn vật mà anh cầm trong tay, sớm mấy năm, phàm là biết có phụ nữ mang thai, ông ta sẽ để lại một sợi dây chuyền, thuận tiện về sau nhận thân phận, dây chuyên đưa ra trên cơ bản đều đã thu hồi lại, mặc dù có mấy chiếc vẫn đang lưu lạc bên ngoài, nhưng nhỏ tuổi giống như anh thì không thể nào là con của ông ta được.
“Đây là của mẹ tôi, tôi đến từ Hải Phòng. Nếu như mẹ thật sự là đứa con gái mà Otto coi trọng nhất, thì chỉ cần anh nói một hai điểm tương xứng, chuyện kế tiếp không cần anh lo, tự nhiên sẽ có người đi điều tra.
“Cậu có biết mình đang nói gì hay không? Nếu thứ này là của mẹ câu, thì vì sao mẹ cậu không tới tìm tôi?” Nắm chặt sợi dây truyền trong tay, biểu cảm của Otto đột nhiên trở nên dữ tợn, hai mắt giống như là phun ra lửa, hơi dướn người, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiến Định.
“Mẹ và bố của tôi mười năm trước bị người làm hại, chết vì tai nạn xe, tôi còn có một người em gái, bây giờ vẫn đang ở Hải Phòng, chỗ tôi có mấy tấm ảnh chụp mẹ mình, ông muốn xem không?” Nhìn biểu cảm của Otto, Nguyễn Kiến Định liền biết, người này thật sự là ông ngoại trên danh nghĩa của mình.
“Chết vì tai nạn xe cộ… Ai hại chết, đã tim được hung thủ chưa? Cậu nói mình là con gái của Yelis, dựa vào cái gì mà tôi phải tin cậu?” Tìm con gái ba mươi mấy năm, tốn không ít công sức, bây giờ lại đột nhiên có người chạy tới nói cho ông biết, Yelis đã không còn ở trên nhân thế, chuyện này làm sao mà ông có thể chịu đựng được…
“Rốt cuộc mẹ tôi có phải con gái của ông hay không, ông đến Hải Phòng điều tra một chút là được rồi, huống chỉ nếu ông thật sự muốn tìm con gái mìn, ba mươi mấy năm không tìm được chút tin tức nào sao? Chẳng lẽ ông không nghĩ tới là có người không muốn để ông tìm thấy à…!
Trên đường tới đây, Nguyễn Kiến Định muốn nói rất nhiều, Hải Phòng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nếu như công tước Otto tìm người thì không thể nào không có tin tức gì của mẹ được, khả năng duy nhất là lúc đó có người che giấu chuyện này.
“Cậu nói cho tôi biết, ai là người hại chết Yelis… Đứa con gái bảo bối, từ nhỏ đã nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cũng chiều nó không rành thế sự, thậm chí còn chạy trốn theo người đàn ông khác, giờ lại chôn vùi mạng sống ở nơi kia, đáng lẽ ông sớm phải biết, Yelis nhất định sẽ tới Hải Phòng…
Trong lòng đau đớn khôn nguôi, mặt Otto cắt không còn giọt máu, nhìn như bị già đi cả chục tuổi.
“Kẻ đứng sau là Dương Minh Hạo, đồng lõa là Trân Tuấn Tú, những chuyện khác tôi đã xử lý, lần này tôi qua cũng là vì chuyện này. Dương Minh Hạo lập tức sẽ bị điều đi, tôi không có năng lực đè ông ta lại, cho nên mới tìm ông hỗ trợ!
Lúc yếu thế thì nên tỏ ra yếu đuối, Nguyễn Kiến Định nhìn thấy rõ ràng, mặc dù trong lòng có chút không thể tiếp nhận ông ngoại đột nhiên xuất hiện này, nhưng chỉ cần có thể giúp anh báo thù, cái khác đều là chuyện nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.