Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3322
Hà An Sinh
23/05/2022
“Có tin gì tốt muốn nói cho em thế?
Em chuẩn bị xong rồi, anh nói đi!”
Nằm trong lòng Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ nhỏ nhẹ hỏi, cả người cô mềm mềm ấm ấm, khiến cho trái tim của Tư Mộ Hàn mềm nhũn.
“Nhà họ Trần đã rơi xuống vũng bùn rồi, không thể leo lên được nữa.
Trần Tuấn Tú và quan tài của Vũ Tuyết Phương cùng rơi xuống vách núi, cảnh sát nhanh chóng tìm đến nhưng không tìm thấy thi thể của cả hai. Phóng viên tại hiện trường đã xác nhận là Trần Hiền đã đẩy hai người bọn họ xuống, nên bây giờ anh ta đang bị nhốt. Trần Mộc Châu đã bị Trân Tuấn Tú xóa tên khỏi gia phả, cho nên hiện tại tập đoàn Phước Sơn đang bị các cổ đông còn lại xâu xé. Có lẽ là không bao lâu nữa, Phước Sơn sẽ hoàn toàn biến mất”
Anh không hề cao su câu chuyện để trêu đùa cô, vừa mở miệng đã kể hết toàn bộ mọi chuyện cho Nguyễn Tri Hạ nghe.
“Chuyện xảy ra từ bao giờ vậy? Sao em không biết?” Trong mắt Nguyễn Tri Hạ chợt xuất hiện sự vui mừng, cô rời khỏi lồng ngực anh, vội vàng chạy về giường của mình lấy điện thoại ra xem tin tức.
“Mộ Hàn, chuyện Trần Tuấn Tú rơi xuống vực anh có nhúng tay không?” Nguyễn Tri Hạ vừa xem tin tức vừa hững hờ hỏi.
“Là nhà họ Lê ra tay, chắc là ông cụ nhà họ Lê làm. Anh chỉ bảo Lâm Tiến Quân thông báo cho bọn họ thôi”
Chuyện này đúng là anh không ra tay, cùng lắm thì chỉ là người trợ giúp thôi, Tư Mộ Hàn nói mà không chột dạ chút nào.
“Em còn tưởng là Mộ Hàn làm chứ, thì ra là ông cụ nhà họ Lê à. Nói đến mới nhớ, anh có muốn lựa lúc nào đó thích hợp tới thăm ông ấy không?”
Những ngày gần đây, bầu không khí giữa hai người cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều, tựa như cả hai đều thoải mái thả lỏng, Nguyễn Tri Hạ có thể thoải mái nói chuyện phiếm với Tư Mộ Hàn.
“Muốn đến thì đến đi, cô Loan sẽ không trách em đâu” Cô gái nhỏ từ bé đã là một cô công chúa được yêu thích trong xã hội thượng lưu ở thành phố Hải Phòng, lần này cô chỉ đi thăm hỏi người ta mà thôi, anh không có gì phải lo lắng cả.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, nghĩ đến chuyện cần làm sau này, chỉ có thể miễn cưỡng cười gật đầu.
“Lát nữa đưa Hướng Minh đi gặp ông nội đi, bác sĩ nói có thể ông sẽ tỉnh lại” Tư Mộ Hàn lúc này đang cúi đầu, hoàn toàn không để ý tới sự khác thường của Nguyễn Tri Hạ, khóe miệng anh đang mỉm cười, chậm rãi nói.
“Ngày mai trường học sẽ bắt đầu kỳ nghỉ mùa thu, em sẽ đón Hướng Minh đến ở cùng mình, vừa vặn có thể ở bên cạnh tiện chăm sóc ông nội”
Động tác trên tay lưu loát, Nguyễn Tri Hạ đã xếp gọn quần áo vào va-li, sau đó cô nằm trên giường ngửa đầu nhìn anh.
“Tất cả nghe theo em. Dù sao thì chỉ ở mãi trong bệnh viện cũng không tốt, để thêm mấy ngày nữa anh sẽ đưa em và con về nhà”
Vết thương của anh khôi phục cũng khá nhanh. Mấy ngày nay mặc dù chân đau không có sức mấy, nhưng may mà có thể di chuyển được một chút. Sau khi bác sĩ đã kiểm tra kĩ rồi, phát hiện tốc độ khôi phục nhanh hơn mong muốn một chút, một tuần sau là anh có thể xuất viện rồi.
Chuyện này tạm thời anh chưa nói với Nguyễn Tri Hạ, suy nghĩ muốn tặng cô một món quà bất ngờ, đưa cô gái nhỏ đi xem căn nhà đã được chuẩn bị tỉ mỉ, cũng không biết đã nhiều năm như vậy rồi, không biết cô có thích hay không.
“Mộ Hàn, anh không được hành động tùy hứng như thế. Bác sĩ nói khi nào anh xuất viện mới có thể đi được, biết không?” Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, không vui đi tới bên giường Tư Mộ Hàn ngồi xuống, hai tay nâng má, ngước mắt nhìn anh.
Tư Mộ Hàn cười khế một tiếng, xoa xoa gương mặt trắng nõn của cô, tâm trạng thoải mái hơn không ít. Đã nhiều năm như vậy rồi, người dám nói anh bốc đồng sợ là chỉ có một mình cô gái gan to bằng trời này.
Những người khác khi nhìn thấy anh đều bị anh làm cho run sợ.
Em chuẩn bị xong rồi, anh nói đi!”
Nằm trong lòng Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ nhỏ nhẹ hỏi, cả người cô mềm mềm ấm ấm, khiến cho trái tim của Tư Mộ Hàn mềm nhũn.
“Nhà họ Trần đã rơi xuống vũng bùn rồi, không thể leo lên được nữa.
Trần Tuấn Tú và quan tài của Vũ Tuyết Phương cùng rơi xuống vách núi, cảnh sát nhanh chóng tìm đến nhưng không tìm thấy thi thể của cả hai. Phóng viên tại hiện trường đã xác nhận là Trần Hiền đã đẩy hai người bọn họ xuống, nên bây giờ anh ta đang bị nhốt. Trần Mộc Châu đã bị Trân Tuấn Tú xóa tên khỏi gia phả, cho nên hiện tại tập đoàn Phước Sơn đang bị các cổ đông còn lại xâu xé. Có lẽ là không bao lâu nữa, Phước Sơn sẽ hoàn toàn biến mất”
Anh không hề cao su câu chuyện để trêu đùa cô, vừa mở miệng đã kể hết toàn bộ mọi chuyện cho Nguyễn Tri Hạ nghe.
“Chuyện xảy ra từ bao giờ vậy? Sao em không biết?” Trong mắt Nguyễn Tri Hạ chợt xuất hiện sự vui mừng, cô rời khỏi lồng ngực anh, vội vàng chạy về giường của mình lấy điện thoại ra xem tin tức.
“Mộ Hàn, chuyện Trần Tuấn Tú rơi xuống vực anh có nhúng tay không?” Nguyễn Tri Hạ vừa xem tin tức vừa hững hờ hỏi.
“Là nhà họ Lê ra tay, chắc là ông cụ nhà họ Lê làm. Anh chỉ bảo Lâm Tiến Quân thông báo cho bọn họ thôi”
Chuyện này đúng là anh không ra tay, cùng lắm thì chỉ là người trợ giúp thôi, Tư Mộ Hàn nói mà không chột dạ chút nào.
“Em còn tưởng là Mộ Hàn làm chứ, thì ra là ông cụ nhà họ Lê à. Nói đến mới nhớ, anh có muốn lựa lúc nào đó thích hợp tới thăm ông ấy không?”
Những ngày gần đây, bầu không khí giữa hai người cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều, tựa như cả hai đều thoải mái thả lỏng, Nguyễn Tri Hạ có thể thoải mái nói chuyện phiếm với Tư Mộ Hàn.
“Muốn đến thì đến đi, cô Loan sẽ không trách em đâu” Cô gái nhỏ từ bé đã là một cô công chúa được yêu thích trong xã hội thượng lưu ở thành phố Hải Phòng, lần này cô chỉ đi thăm hỏi người ta mà thôi, anh không có gì phải lo lắng cả.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, nghĩ đến chuyện cần làm sau này, chỉ có thể miễn cưỡng cười gật đầu.
“Lát nữa đưa Hướng Minh đi gặp ông nội đi, bác sĩ nói có thể ông sẽ tỉnh lại” Tư Mộ Hàn lúc này đang cúi đầu, hoàn toàn không để ý tới sự khác thường của Nguyễn Tri Hạ, khóe miệng anh đang mỉm cười, chậm rãi nói.
“Ngày mai trường học sẽ bắt đầu kỳ nghỉ mùa thu, em sẽ đón Hướng Minh đến ở cùng mình, vừa vặn có thể ở bên cạnh tiện chăm sóc ông nội”
Động tác trên tay lưu loát, Nguyễn Tri Hạ đã xếp gọn quần áo vào va-li, sau đó cô nằm trên giường ngửa đầu nhìn anh.
“Tất cả nghe theo em. Dù sao thì chỉ ở mãi trong bệnh viện cũng không tốt, để thêm mấy ngày nữa anh sẽ đưa em và con về nhà”
Vết thương của anh khôi phục cũng khá nhanh. Mấy ngày nay mặc dù chân đau không có sức mấy, nhưng may mà có thể di chuyển được một chút. Sau khi bác sĩ đã kiểm tra kĩ rồi, phát hiện tốc độ khôi phục nhanh hơn mong muốn một chút, một tuần sau là anh có thể xuất viện rồi.
Chuyện này tạm thời anh chưa nói với Nguyễn Tri Hạ, suy nghĩ muốn tặng cô một món quà bất ngờ, đưa cô gái nhỏ đi xem căn nhà đã được chuẩn bị tỉ mỉ, cũng không biết đã nhiều năm như vậy rồi, không biết cô có thích hay không.
“Mộ Hàn, anh không được hành động tùy hứng như thế. Bác sĩ nói khi nào anh xuất viện mới có thể đi được, biết không?” Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, không vui đi tới bên giường Tư Mộ Hàn ngồi xuống, hai tay nâng má, ngước mắt nhìn anh.
Tư Mộ Hàn cười khế một tiếng, xoa xoa gương mặt trắng nõn của cô, tâm trạng thoải mái hơn không ít. Đã nhiều năm như vậy rồi, người dám nói anh bốc đồng sợ là chỉ có một mình cô gái gan to bằng trời này.
Những người khác khi nhìn thấy anh đều bị anh làm cho run sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.