Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3423
Hà An Sinh
11/06/2022
Thời điểm ra khỏi phòng, trong thoáng chốc anh ta mới lấy lại tinh thần, mặt chợt biến sắc, dùng tay bắt lấy khung cửa để Nguyễn Kiến Định dừng lại.
“Đã muộn như vậy rồi, lỡ như trong quá khứ em đã làm chuyện không tốt thì sao, anh Định, hay là để lần sau đi…”
“Chọn ngày không bằng đụng ngày, huống chi em cho rằng Mộ Hàn sẽ để ý mấy chuyện này à? Tri Hạ luôn đối đãi với em như anh trai ruột thịt, lần này con bé cũng lều chết mới có thể cứu em trở về, cho dù Tư Mộ Hàn có không thích cũng chỉ có thể nắm mũi chịu đựng mà thôi. Chẳng lẽ em không muốn nhìn thử xem người con gái em từng thích, cũng là người đã cứu em thoát khỏi hoạn nạn lần này có dáng vẻ như thế nào à?”
Khỏi cần nhìn Nguyễn Kiến Định cũng biết, tên nhóc này đang suy nghĩ lung tung cái gì, cho dù hiện tại đã mất trí nhớ, thế nhưng những thói quen trước kia không hề thay đổi gì cả, tựa như đã là phản xạ tự nhiên, vẫn ngu ngốc như cũ!
“Quả thật em cũng muốn, nhưng mà…”
“Đã muốn thì cứ đi với anh, suy nghĩ nhiều làm gì, Quốc Nam em đừng ỷ vào hiện tại mình mất trí nhớ thì cho rằng anh không dám dạy dỗ em. Nếu em vẫn giữ dáng vẻ nhút nhát rụt rè như vậy, anh vẫn sẽ đánh người đấy.”
Không thể không nói, việc Nguyễn Kiến Định lấy việc mất trí nhớ của Lê Quốc Nam ra đùa đã khiến anh ta thả lỏng không ít. Sau vài câu thuyết phục, tranh thủ lúc anh ta buông lỏng khung cửa, lập tức đẩy xe lăn ra ngoài.
Hành lang bệnh viện vốn cũng không quá dài, cả tầng lầu đều được nhà họ Tư bao trọn, hai bên cửa phòng bệnh chỉ có vệ sĩ đứng, bốn phía yên lặng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng xe lăn “Cộc cộc cộc!” và tiếng bước chân.
Nghĩ tới đây là bệnh viện, Lê Quốc Nam liền run cầm cập, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trên cánh tay nổi lên từng đợt da gà, bàn tay to nắm lấy tay cầm xe lăn dùng sức quá lớn mà trở nên trắng bệch, nhìn qua dường như hoảng sợ không nhẹ.
Nguyễn Kiến Định nhìn thấy phản ứng của anh ta, đáy lòng khẽ cười một tiếng. Quả nhiên vẫn giống như trước đây, rõ ràng đã là một bác sĩ rất lợi hại, nhưng nếu ban đêm bị bắt trực một mình trong bệnh viện thì nhất định sẽ bị hù dọa đến như quỷ khóc sói gào mà tìm anh khóc lóc kể lể.
Đã nhiều năm như vậy, rõ ràng trước kia cảm thấy phiền không chịu nổi, nhưng mấy ngày nay không được tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu nhóc, trong lòng anh lại cho chút hoài niệm, dù sao anh cũng không phải người bình thường, mà thuộc dạng ngoài miệng nói một đằng sau lưng lại nghĩ một nẻo cơ mà.
“Chút nữa là đến rồi, tầng này đã bị Mộ Hàn bao trọn, cho nên mới không có ai, đã có vệ sĩ cao to vạm vỡ như thế đứng bên cạnh còn sợ cái gì!” Nguyễn Kiến Định cố gắng thả nhẹ giọng nói, hơi cúi người, tiến gần đến bên tai Lê Quốc Nam, vừa đẩy xe tiến về phía trước vừa nói.
Lê Quốc Nam bị hù một cái giật mình đến nỗi kém chút nữa hét ra tiếng, sắc mặt anh ta trắng bệch, bờ môi còn đang run rẩy.
Nguyễn Kiến Định sờ sờ chóp mũi, đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút bỏng rát, anh rõ ràng muốn an ủi người khác, không nghĩ tới cuối cùng lại dọa cho người ta hết hồn, thực sự là… vẫn nên không an ủi ai như trước đây thì hơn!
“Cậu! Chú Nam, sao hai người lại tới đây?” Nguyễn Hướng Minh phát hiện ra hai người đầu tiên, cậu bé chạy đến rồi dựa vào đùi Lê Quốc Nam, đưa gương mặt trẻ con nhỏ nhắn mũm mĩm tiến đến trước mắt anh ta, trong nháy mắt nở nụ cười rạng rỡ.
“Ghé thăm cháu và mẹ cháu một chút, cậu của cháu nói là mẹ cháu đã cứu chú, nên chú mới tới thăm.”
Đối với người Lê Quốc Nam nhìn thấy đầu tiên khi vừa mở mắt ra cảm giác vô cùng an tâm, cũng vô cùng thích. Anh ta ổn định trái tim đang sợ hãi của chính mình, ôm đứa nhỏ sát vào trong ngực, cảm nhận thân thể nhỏ nhắn và hơi thở ấm áp của cậu bé, trong lòng mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Quả nhiên trẻ con đáng yêu mới là liều thuốc chữa lành tâm hồn hiệu quả nhất, còn những người lớn cao to đen hôi kia đều là kẻ xấu chuyên đi hù dọa người khác…
Trộm nhìn sang Tư Mộ Hàn đang đi đến trước mặt Nguyễn Kiến Định, trong ánh mắt Lê Quốc Nam như có con dao găm không cần tiền cũng tự động bay tới bên này.
Cảm giác được oán giận của ai đó, Nguyễn Kiến Định khẽ cười một tiếng, nhưng cũng không quay đầu để lại dọa người, xuất thần đi đến trước mặt kính.
“Đã muộn như vậy rồi, lỡ như trong quá khứ em đã làm chuyện không tốt thì sao, anh Định, hay là để lần sau đi…”
“Chọn ngày không bằng đụng ngày, huống chi em cho rằng Mộ Hàn sẽ để ý mấy chuyện này à? Tri Hạ luôn đối đãi với em như anh trai ruột thịt, lần này con bé cũng lều chết mới có thể cứu em trở về, cho dù Tư Mộ Hàn có không thích cũng chỉ có thể nắm mũi chịu đựng mà thôi. Chẳng lẽ em không muốn nhìn thử xem người con gái em từng thích, cũng là người đã cứu em thoát khỏi hoạn nạn lần này có dáng vẻ như thế nào à?”
Khỏi cần nhìn Nguyễn Kiến Định cũng biết, tên nhóc này đang suy nghĩ lung tung cái gì, cho dù hiện tại đã mất trí nhớ, thế nhưng những thói quen trước kia không hề thay đổi gì cả, tựa như đã là phản xạ tự nhiên, vẫn ngu ngốc như cũ!
“Quả thật em cũng muốn, nhưng mà…”
“Đã muốn thì cứ đi với anh, suy nghĩ nhiều làm gì, Quốc Nam em đừng ỷ vào hiện tại mình mất trí nhớ thì cho rằng anh không dám dạy dỗ em. Nếu em vẫn giữ dáng vẻ nhút nhát rụt rè như vậy, anh vẫn sẽ đánh người đấy.”
Không thể không nói, việc Nguyễn Kiến Định lấy việc mất trí nhớ của Lê Quốc Nam ra đùa đã khiến anh ta thả lỏng không ít. Sau vài câu thuyết phục, tranh thủ lúc anh ta buông lỏng khung cửa, lập tức đẩy xe lăn ra ngoài.
Hành lang bệnh viện vốn cũng không quá dài, cả tầng lầu đều được nhà họ Tư bao trọn, hai bên cửa phòng bệnh chỉ có vệ sĩ đứng, bốn phía yên lặng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng xe lăn “Cộc cộc cộc!” và tiếng bước chân.
Nghĩ tới đây là bệnh viện, Lê Quốc Nam liền run cầm cập, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trên cánh tay nổi lên từng đợt da gà, bàn tay to nắm lấy tay cầm xe lăn dùng sức quá lớn mà trở nên trắng bệch, nhìn qua dường như hoảng sợ không nhẹ.
Nguyễn Kiến Định nhìn thấy phản ứng của anh ta, đáy lòng khẽ cười một tiếng. Quả nhiên vẫn giống như trước đây, rõ ràng đã là một bác sĩ rất lợi hại, nhưng nếu ban đêm bị bắt trực một mình trong bệnh viện thì nhất định sẽ bị hù dọa đến như quỷ khóc sói gào mà tìm anh khóc lóc kể lể.
Đã nhiều năm như vậy, rõ ràng trước kia cảm thấy phiền không chịu nổi, nhưng mấy ngày nay không được tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu nhóc, trong lòng anh lại cho chút hoài niệm, dù sao anh cũng không phải người bình thường, mà thuộc dạng ngoài miệng nói một đằng sau lưng lại nghĩ một nẻo cơ mà.
“Chút nữa là đến rồi, tầng này đã bị Mộ Hàn bao trọn, cho nên mới không có ai, đã có vệ sĩ cao to vạm vỡ như thế đứng bên cạnh còn sợ cái gì!” Nguyễn Kiến Định cố gắng thả nhẹ giọng nói, hơi cúi người, tiến gần đến bên tai Lê Quốc Nam, vừa đẩy xe tiến về phía trước vừa nói.
Lê Quốc Nam bị hù một cái giật mình đến nỗi kém chút nữa hét ra tiếng, sắc mặt anh ta trắng bệch, bờ môi còn đang run rẩy.
Nguyễn Kiến Định sờ sờ chóp mũi, đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút bỏng rát, anh rõ ràng muốn an ủi người khác, không nghĩ tới cuối cùng lại dọa cho người ta hết hồn, thực sự là… vẫn nên không an ủi ai như trước đây thì hơn!
“Cậu! Chú Nam, sao hai người lại tới đây?” Nguyễn Hướng Minh phát hiện ra hai người đầu tiên, cậu bé chạy đến rồi dựa vào đùi Lê Quốc Nam, đưa gương mặt trẻ con nhỏ nhắn mũm mĩm tiến đến trước mắt anh ta, trong nháy mắt nở nụ cười rạng rỡ.
“Ghé thăm cháu và mẹ cháu một chút, cậu của cháu nói là mẹ cháu đã cứu chú, nên chú mới tới thăm.”
Đối với người Lê Quốc Nam nhìn thấy đầu tiên khi vừa mở mắt ra cảm giác vô cùng an tâm, cũng vô cùng thích. Anh ta ổn định trái tim đang sợ hãi của chính mình, ôm đứa nhỏ sát vào trong ngực, cảm nhận thân thể nhỏ nhắn và hơi thở ấm áp của cậu bé, trong lòng mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Quả nhiên trẻ con đáng yêu mới là liều thuốc chữa lành tâm hồn hiệu quả nhất, còn những người lớn cao to đen hôi kia đều là kẻ xấu chuyên đi hù dọa người khác…
Trộm nhìn sang Tư Mộ Hàn đang đi đến trước mặt Nguyễn Kiến Định, trong ánh mắt Lê Quốc Nam như có con dao găm không cần tiền cũng tự động bay tới bên này.
Cảm giác được oán giận của ai đó, Nguyễn Kiến Định khẽ cười một tiếng, nhưng cũng không quay đầu để lại dọa người, xuất thần đi đến trước mặt kính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.