Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3439
Hà An Sinh
14/06/2022
Nói không cảm động là giả dối, Trần Mộc Châu cụp đôi mắt xuống, nhẹ giọng nói thêm vài câu mới biểu hiện bản thân mình mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.
Dương Thừa Húc yên lặng nghe cô ta nói từ đầu chí cuối, nhìn cũng không giống như mọi khi một chút nào.
Không nghe thấy người bên cạnh trả lời, Trần Mộc Châu cảm giác hơi kỳ quái bèn mở mí mắt lên nhìn anh một cái. Tuy nhìn bề ngoài vẫn là người kia, nhưng trong nháy mắt như vậy, cảm giác như cả người anh ta đều thay đổi, thật giống như bỗng nhiên trưởng thành ngay lúc đó vậy…
Đang lúc cô ta kinh ngạc đối với loại biến hóa này ở trên người của Dương Thừa Húc, Trần Mộc Châu bị chàng trai đứng đấy ôm sát vào trong ngực không có một chút phòng bị nào.
Cô ta khó chịu giật giật tay nhưng lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, một trận đau buốt từ trên cánh tay truyền đến, sắc mặt cô ta tái đi. Trong thoáng chốc, cô ta nhớ lại những ngày này cô ta đã sống sót như thế nào, cảm giác nóng rát trên cánh tay truyền đến nhưng cô ta lại giống như ở trong hầm băng.
Nếu chuyện ghê tởm như vậy bị người khác biết thì cô ta còn có thể sống tốt trên thế giới này sao?
“Mộc Châu, lần này nói cái gì đi nữa thì anh cũng sẽ không rời xa em, em về nước cùng với anh được không? Nếu như trong nước thật sự không sống được, anh sẽ mang theo bố và em cùng trở lại nơi này được không? Giống như vợ chồng bình thường vậy, thật vui vẻ hạnh phúc được không.”
Cuộc sống như vậy nằm mơ Dương Thừa Húc cũng muốn, không muốn bất cứ cái gì, không có bất kì đấu tranh nào. Không cần vừa mở mắt mỗi ngày đều bắt đầu cân nhắc rốt cuộc làm như thế nào để nhằm vào người khác, người khác lại sẽ như thế nào đến làm hại bản thân mình, không cần hao hết tâm tư suy nghĩ những thứ thượng vàng hạ cám kia. Mỗi ngày tắm nắng, trồng đủ loại hoa, nhìn dòng người qua lại trên đường, một ngày cứ trôi qua như vậy, chẳng phải rất đẹp sao?
“Một số cừu hận không có cách nào hóa giải được, Thừa Húc, em nghĩ anh sẽ là người hiểu rõ em.” Ngay khi giọng điệu cứng rắn của Dương Thừa Húc rơi xuống, ánh sáng trong mắt Trần Mộc Châu lập tức biến mất, ngay cả đau đớn trên cánh tay đều không cảm giác thấy, cô ta cúi thấp đầu nằm ở trên giường.
Bác sĩ đến vô cùng nhanh, đang lúc Dương Thừa Húc còn muốn nói với cô ta mấy câu nữa thì bác sĩ đã từ từ đi vào.
Vẫn là kiểm tra trình tự và phương án quen thuộc, Dương Thừa Húc trầm mặc đi theo y tá đằng sau, Trần Mộc Châu mím môi không nói.
Bầu không khí giữa hai người lập tức như đông cứng lại, y tá có chút không được tự nhiên đẩy xe lăn muốn đi nhanh hơn một chút, lại vô luận như thế nào đều không thoát khỏi người đàn ông đi theo bên cạnh. Trong lúc bế tắc như vậy, thì tất cả hạng mục kiểm tra cũng đã xong, khi chờ đợi kết quả, vẫn là Dương Thừa Húc không nhịn được, ngồi xổm ở phía trước xe lăn của Trần Mộc Châu, nắm chặt tay của cô ta, thâm tình chân thành nhìn cô ta.
“Mộc Châu, anh nghĩ em muốn sống như thế nào không trọng yếu, quan trọng là … em nghĩ muốn dạng sinh hoạt như thế nào? Con người không thể sống ở bên trong báo thù cả đời này, chúng ta cũng nên tìm mục tiêu cho mình, cho mình một ý nghĩa để sống sót.”
Vừa nói, một bên anh ta giúp cô ta làm vuốt lại lọn tóc bị rơi ở trên trán, Dương Thừa Húc nghiêng đầu, cười cười nhìn về phía cô ta, một lần nữa đứng về chỗ cũ.
Không đợi anh đứng vững, Trần Mộc Châu mím môi vươn tay đến gần, kéo lấy vạt áo của anh ra nhẹ nhàng lắc.
Bị bất thình lình ngoài ý muốn bị đập đầu, một lúc sau Dương Thừa Húc cũng không phản ứng kịp, cho đến khi hành động kéo vạt áo của người phụ nữ càng ngày càng thô bạo thì anh ta mới kịp phản ứng, vội vàng đi đến trước mặt cô từ từ ngồi xổm xuống.
“Nhiều khi em muốn và những gì em có thể nhận được lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cho nên có lẽ trước đó em đã học được, nghĩ muốn có gì đó thì bản thân phải liều mạng đi tranh giành. Em không có lòng dạ như cá muối bỏ bể, nhưng nếu như đây là của ước muốn của anh thì em sẵn sàng đi thử.”
Câu nói này vừa mới dứt, Trần Mộc Châu lập tức buông hai tay ra nhắm hai mắt lại. Nhiều lần như vậy, một trái tim sớm đã bị tổn thương thương tích đầy mình, sau chuyện lần này, tình yêu đối với người kia xem như đã hoàn toàn buông bỏ. Lần đầu tiên Trần Mộc Châu nhìn thẳng vào người đàn ông đứng ở bên cạnh cô, cô có chút không đành lòng để cho anh thất vọng, cô kiên nhẫn cẩn thận nói một lần.
“Mộc Châu, em nói như vậy anh rất vui vẻ, tất cả chuyện cũ đều đi qua, chúng ta sẽ tìm một nơi có Hàn cảnh đẹp một chút, một ít địa phương ẩn dật, sinh sống một mình đến già được không?
Dương Thừa Húc yên lặng nghe cô ta nói từ đầu chí cuối, nhìn cũng không giống như mọi khi một chút nào.
Không nghe thấy người bên cạnh trả lời, Trần Mộc Châu cảm giác hơi kỳ quái bèn mở mí mắt lên nhìn anh một cái. Tuy nhìn bề ngoài vẫn là người kia, nhưng trong nháy mắt như vậy, cảm giác như cả người anh ta đều thay đổi, thật giống như bỗng nhiên trưởng thành ngay lúc đó vậy…
Đang lúc cô ta kinh ngạc đối với loại biến hóa này ở trên người của Dương Thừa Húc, Trần Mộc Châu bị chàng trai đứng đấy ôm sát vào trong ngực không có một chút phòng bị nào.
Cô ta khó chịu giật giật tay nhưng lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, một trận đau buốt từ trên cánh tay truyền đến, sắc mặt cô ta tái đi. Trong thoáng chốc, cô ta nhớ lại những ngày này cô ta đã sống sót như thế nào, cảm giác nóng rát trên cánh tay truyền đến nhưng cô ta lại giống như ở trong hầm băng.
Nếu chuyện ghê tởm như vậy bị người khác biết thì cô ta còn có thể sống tốt trên thế giới này sao?
“Mộc Châu, lần này nói cái gì đi nữa thì anh cũng sẽ không rời xa em, em về nước cùng với anh được không? Nếu như trong nước thật sự không sống được, anh sẽ mang theo bố và em cùng trở lại nơi này được không? Giống như vợ chồng bình thường vậy, thật vui vẻ hạnh phúc được không.”
Cuộc sống như vậy nằm mơ Dương Thừa Húc cũng muốn, không muốn bất cứ cái gì, không có bất kì đấu tranh nào. Không cần vừa mở mắt mỗi ngày đều bắt đầu cân nhắc rốt cuộc làm như thế nào để nhằm vào người khác, người khác lại sẽ như thế nào đến làm hại bản thân mình, không cần hao hết tâm tư suy nghĩ những thứ thượng vàng hạ cám kia. Mỗi ngày tắm nắng, trồng đủ loại hoa, nhìn dòng người qua lại trên đường, một ngày cứ trôi qua như vậy, chẳng phải rất đẹp sao?
“Một số cừu hận không có cách nào hóa giải được, Thừa Húc, em nghĩ anh sẽ là người hiểu rõ em.” Ngay khi giọng điệu cứng rắn của Dương Thừa Húc rơi xuống, ánh sáng trong mắt Trần Mộc Châu lập tức biến mất, ngay cả đau đớn trên cánh tay đều không cảm giác thấy, cô ta cúi thấp đầu nằm ở trên giường.
Bác sĩ đến vô cùng nhanh, đang lúc Dương Thừa Húc còn muốn nói với cô ta mấy câu nữa thì bác sĩ đã từ từ đi vào.
Vẫn là kiểm tra trình tự và phương án quen thuộc, Dương Thừa Húc trầm mặc đi theo y tá đằng sau, Trần Mộc Châu mím môi không nói.
Bầu không khí giữa hai người lập tức như đông cứng lại, y tá có chút không được tự nhiên đẩy xe lăn muốn đi nhanh hơn một chút, lại vô luận như thế nào đều không thoát khỏi người đàn ông đi theo bên cạnh. Trong lúc bế tắc như vậy, thì tất cả hạng mục kiểm tra cũng đã xong, khi chờ đợi kết quả, vẫn là Dương Thừa Húc không nhịn được, ngồi xổm ở phía trước xe lăn của Trần Mộc Châu, nắm chặt tay của cô ta, thâm tình chân thành nhìn cô ta.
“Mộc Châu, anh nghĩ em muốn sống như thế nào không trọng yếu, quan trọng là … em nghĩ muốn dạng sinh hoạt như thế nào? Con người không thể sống ở bên trong báo thù cả đời này, chúng ta cũng nên tìm mục tiêu cho mình, cho mình một ý nghĩa để sống sót.”
Vừa nói, một bên anh ta giúp cô ta làm vuốt lại lọn tóc bị rơi ở trên trán, Dương Thừa Húc nghiêng đầu, cười cười nhìn về phía cô ta, một lần nữa đứng về chỗ cũ.
Không đợi anh đứng vững, Trần Mộc Châu mím môi vươn tay đến gần, kéo lấy vạt áo của anh ra nhẹ nhàng lắc.
Bị bất thình lình ngoài ý muốn bị đập đầu, một lúc sau Dương Thừa Húc cũng không phản ứng kịp, cho đến khi hành động kéo vạt áo của người phụ nữ càng ngày càng thô bạo thì anh ta mới kịp phản ứng, vội vàng đi đến trước mặt cô từ từ ngồi xổm xuống.
“Nhiều khi em muốn và những gì em có thể nhận được lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cho nên có lẽ trước đó em đã học được, nghĩ muốn có gì đó thì bản thân phải liều mạng đi tranh giành. Em không có lòng dạ như cá muối bỏ bể, nhưng nếu như đây là của ước muốn của anh thì em sẵn sàng đi thử.”
Câu nói này vừa mới dứt, Trần Mộc Châu lập tức buông hai tay ra nhắm hai mắt lại. Nhiều lần như vậy, một trái tim sớm đã bị tổn thương thương tích đầy mình, sau chuyện lần này, tình yêu đối với người kia xem như đã hoàn toàn buông bỏ. Lần đầu tiên Trần Mộc Châu nhìn thẳng vào người đàn ông đứng ở bên cạnh cô, cô có chút không đành lòng để cho anh thất vọng, cô kiên nhẫn cẩn thận nói một lần.
“Mộc Châu, em nói như vậy anh rất vui vẻ, tất cả chuyện cũ đều đi qua, chúng ta sẽ tìm một nơi có Hàn cảnh đẹp một chút, một ít địa phương ẩn dật, sinh sống một mình đến già được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.