Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3452
Hà An Sinh
16/06/2022
Một lúc lâu sau, Nguyễn Tri Hạ dần khôi phục chút sức lực, sắc mặt cô đã không còn trắng bệch không có chút máu nào như trước đó nữa.
Hai người một hỏi một đáp, sau khi đã nắm được tình hình cơ bản, ông lại xem xét dữ liệu kiểm tra lúc trước, không phát hiện bất cứ chút khác thường nào. Tuy biết rằng di chứng về sau sẽ có choáng váng, đau đầu, thế nhưng cho dù có là di chứng, thì tình huống như vậy cũng có chút khả nghi.
“Mộ Hàn, em đã khá hơn nhiều rồi, để bác sĩ về đi. Anh sắp đi nước ngoài rồi em không nỡ xa anh chút nào.” Ngày hôm nay cô bị nhiều người xúm vào xem xét như thế, trong lúc ấy còn phải trả lời biết bao câu hỏi, bây giờ cô cảm thấy miệng lưỡi của mình khô khốc, thật sự không muốn gặp lại bác sĩ nữa.
“Được, anh sẽ dẫn ông ấy đi. Em ngoan ngoãn nằm đây chờ anh quay lại nhé.” Tư Mộ Hàn có chút không yên lòng, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mượt như nhung của cô, lại ôm cô nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô, sau đó anh mới dùng ánh mắt ra hiệu cho ông lão đi ra ngoài cùng mình. Toàn bộ quá trình anh cũng không nói thêm nửa chữ.
“Sao rồi?” Sau khi ra ngoài Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn về bức tường thủy tinh cách đó không xa, hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi.
“Trường hợp thứ nhất, có lẽ máy móc kiểm tra có vấn đề, hoặc là số liệu của kết quả đã bị người ta động tay động chân. Trường hợp thứ hai, có khả năng cô Hạ bị đã bị người ta hạ độc. Cá nhân tôi nghiêng về trường hợp thứ hai hơn. Cậu Hàn này, tôi nghĩ cậu nên tra xét kĩ càng xung quanh mình trước đã.”
Số liệu không có bất cứ vấn đề gì, nhưng trên thân thể lại có vấn đề, ông ta phán đoán như vậy mặc dù có chút mạo hiểm, thế nhưng về bản chất là không sai.
“Cảm ơn ông đã tìm ra vấn đề. Tôi sẽ gọi người đưa ông trở về.” Sau khi đoán được phần nào nguyên nhân dẫn đến bệnh trạng hiện tại của Hạ Hạ, anh cảm thấy việc ở lại đây đã không còn tác dụng gì nữa, ngược lại còn có thể gặp thêm phiền phức, nếu đã vậy còn không bằng đưa cô rời khỏi đây sớm một chút.
“Vậy thì cảm ơn cậu Hàn, hy vọng lần tới gặp lại sẽ nghe được tin vui từ cậu.” Khẽ gật đầu với Tư Mộ Hàn một cái, ông lão chống gậy chậm rãi đi về.
Sau khi đưa ông lão đi, Tư Mộ Hàn dùng tốc độ như gió trở lại phòng bệnh. Lúc này, Nguyễn Tri Hạ đang dựa người vào đầu giường, sắc mặt cô cũng đã khá hơn rất nhiều. Vừa thấy anh bước vào, cô lập tức hỏi: “Sao anh đi lâu thế, bác sĩ nói em sao rồi?” Âm lượng của câu nói này rất nhỏ, nếu phòng bệnh không yên tĩnh có lẽ với cài giọng nói này của cô, sợ rằng hai người bọn họ sẽ không nghe được.
Tư Mộ Hàn mím môi, đáy lòng anh cảm thấy vô cùng chua xót, rồi lại sợ bị cô phát hiện, nên đã cố gắng làm bản thân quên đi nỗi chua xót kia bảo: “Không có chuyện gì đâu, tại thuốc trong cơ thể em mạnh quá, nên sau khi sử dụng sẽ để lại di chứng như vậy. Có lẽ qua một tháng nữa sẽ ổn thôi…”
Nói tới chỗ này, Tư Mộ Hàn không nói thêm được nữa, một ngày nào đó di chứng này sẽ hết, có lẽ “cái ngày nào đó” này còn xa lắm…
Ban nãy ông lão kia có nói rằng người bên cạnh bọn họ có vấn đề, mà gần đây, trong khoảng thời gian này, những người có thể tiếp xúc với Hạ Hạ cũng chỉ có đám bác sĩ kia. Ngoài ra còn có anh, Nguyễn Kiến Định và Hướng Minh nữa. Thế nên theo như anh thấy, người có cơ hội ra tay hoặc nên nói là người hạ độc Hạ Hạ, có lẽ là người nằm trong đám bác sĩ kia. Thế nhưng, lá gan của bọn họ thật sự lớn đến thế sao?
Nghĩ tới đây, tên một người nào đó đột nhiên xuất hiện ở trong đầu anh, mấy lần kiểm tra trước đó gần như đều có sự tham gia của hai người kia. Nếu như là Vũ Nguyên Hải, chỉ cần anh ta ở đây, muốn gây chút khó dễ trong quá trình trị bệnh, thì việc làm ra một ít chuyện cũng không phải là không thể làm được!
Càng nghĩ Tư Mộ Hàn càng thấy chuyện này rất có khả năng xảy ra, sắc mặt anh lạnh lẽo. Anh âm thầm xiết chặt nắm đấm, hận không thể vọt tới trước mặt Vũ Nguyên Hải ngay lập tức, để hỏi anh ta hoặc là hỏi Ôn Hàng Dương một chút xem, rốt cục chuyện này có phải do hai người bọn họ làm ra không?
Nhưng anh không có chứng cứ, thế nên coi như anh có xông lên chất vấn, chắc chắn Vũ Nguyên Hải sẽ không thừa nhận. Muốn tìm được kẽ hở, vẫn phải bắt đầu tìm hiểu từ đầu mối khác. Tất cả mọi chuyện chồng chất, quay cuồng trong đầu Tư Mộ Hàn, khiến anh tạm thời không tìm ra được chút manh mối nào.
Hai người một hỏi một đáp, sau khi đã nắm được tình hình cơ bản, ông lại xem xét dữ liệu kiểm tra lúc trước, không phát hiện bất cứ chút khác thường nào. Tuy biết rằng di chứng về sau sẽ có choáng váng, đau đầu, thế nhưng cho dù có là di chứng, thì tình huống như vậy cũng có chút khả nghi.
“Mộ Hàn, em đã khá hơn nhiều rồi, để bác sĩ về đi. Anh sắp đi nước ngoài rồi em không nỡ xa anh chút nào.” Ngày hôm nay cô bị nhiều người xúm vào xem xét như thế, trong lúc ấy còn phải trả lời biết bao câu hỏi, bây giờ cô cảm thấy miệng lưỡi của mình khô khốc, thật sự không muốn gặp lại bác sĩ nữa.
“Được, anh sẽ dẫn ông ấy đi. Em ngoan ngoãn nằm đây chờ anh quay lại nhé.” Tư Mộ Hàn có chút không yên lòng, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mượt như nhung của cô, lại ôm cô nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô, sau đó anh mới dùng ánh mắt ra hiệu cho ông lão đi ra ngoài cùng mình. Toàn bộ quá trình anh cũng không nói thêm nửa chữ.
“Sao rồi?” Sau khi ra ngoài Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn về bức tường thủy tinh cách đó không xa, hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi.
“Trường hợp thứ nhất, có lẽ máy móc kiểm tra có vấn đề, hoặc là số liệu của kết quả đã bị người ta động tay động chân. Trường hợp thứ hai, có khả năng cô Hạ bị đã bị người ta hạ độc. Cá nhân tôi nghiêng về trường hợp thứ hai hơn. Cậu Hàn này, tôi nghĩ cậu nên tra xét kĩ càng xung quanh mình trước đã.”
Số liệu không có bất cứ vấn đề gì, nhưng trên thân thể lại có vấn đề, ông ta phán đoán như vậy mặc dù có chút mạo hiểm, thế nhưng về bản chất là không sai.
“Cảm ơn ông đã tìm ra vấn đề. Tôi sẽ gọi người đưa ông trở về.” Sau khi đoán được phần nào nguyên nhân dẫn đến bệnh trạng hiện tại của Hạ Hạ, anh cảm thấy việc ở lại đây đã không còn tác dụng gì nữa, ngược lại còn có thể gặp thêm phiền phức, nếu đã vậy còn không bằng đưa cô rời khỏi đây sớm một chút.
“Vậy thì cảm ơn cậu Hàn, hy vọng lần tới gặp lại sẽ nghe được tin vui từ cậu.” Khẽ gật đầu với Tư Mộ Hàn một cái, ông lão chống gậy chậm rãi đi về.
Sau khi đưa ông lão đi, Tư Mộ Hàn dùng tốc độ như gió trở lại phòng bệnh. Lúc này, Nguyễn Tri Hạ đang dựa người vào đầu giường, sắc mặt cô cũng đã khá hơn rất nhiều. Vừa thấy anh bước vào, cô lập tức hỏi: “Sao anh đi lâu thế, bác sĩ nói em sao rồi?” Âm lượng của câu nói này rất nhỏ, nếu phòng bệnh không yên tĩnh có lẽ với cài giọng nói này của cô, sợ rằng hai người bọn họ sẽ không nghe được.
Tư Mộ Hàn mím môi, đáy lòng anh cảm thấy vô cùng chua xót, rồi lại sợ bị cô phát hiện, nên đã cố gắng làm bản thân quên đi nỗi chua xót kia bảo: “Không có chuyện gì đâu, tại thuốc trong cơ thể em mạnh quá, nên sau khi sử dụng sẽ để lại di chứng như vậy. Có lẽ qua một tháng nữa sẽ ổn thôi…”
Nói tới chỗ này, Tư Mộ Hàn không nói thêm được nữa, một ngày nào đó di chứng này sẽ hết, có lẽ “cái ngày nào đó” này còn xa lắm…
Ban nãy ông lão kia có nói rằng người bên cạnh bọn họ có vấn đề, mà gần đây, trong khoảng thời gian này, những người có thể tiếp xúc với Hạ Hạ cũng chỉ có đám bác sĩ kia. Ngoài ra còn có anh, Nguyễn Kiến Định và Hướng Minh nữa. Thế nên theo như anh thấy, người có cơ hội ra tay hoặc nên nói là người hạ độc Hạ Hạ, có lẽ là người nằm trong đám bác sĩ kia. Thế nhưng, lá gan của bọn họ thật sự lớn đến thế sao?
Nghĩ tới đây, tên một người nào đó đột nhiên xuất hiện ở trong đầu anh, mấy lần kiểm tra trước đó gần như đều có sự tham gia của hai người kia. Nếu như là Vũ Nguyên Hải, chỉ cần anh ta ở đây, muốn gây chút khó dễ trong quá trình trị bệnh, thì việc làm ra một ít chuyện cũng không phải là không thể làm được!
Càng nghĩ Tư Mộ Hàn càng thấy chuyện này rất có khả năng xảy ra, sắc mặt anh lạnh lẽo. Anh âm thầm xiết chặt nắm đấm, hận không thể vọt tới trước mặt Vũ Nguyên Hải ngay lập tức, để hỏi anh ta hoặc là hỏi Ôn Hàng Dương một chút xem, rốt cục chuyện này có phải do hai người bọn họ làm ra không?
Nhưng anh không có chứng cứ, thế nên coi như anh có xông lên chất vấn, chắc chắn Vũ Nguyên Hải sẽ không thừa nhận. Muốn tìm được kẽ hở, vẫn phải bắt đầu tìm hiểu từ đầu mối khác. Tất cả mọi chuyện chồng chất, quay cuồng trong đầu Tư Mộ Hàn, khiến anh tạm thời không tìm ra được chút manh mối nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.