Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3478
Hà An Sinh
22/06/2022
Cô nhìn chằm chằm vào anh, nhưng mà vẫn như cũ không thể toại ý. Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, cảm giác bản thân thật sự khổ sở, dáng vẻ ỉu xìu cúi thấp đầu bước đi, cũng không còn cảm giác hưng phấn như lúc ban đầu. Cô quay người lại đi xa dần, nhìn cứ giống như là một con thiên nga bị mất đi đôi cánh của mình vậy.
Sau khi Tư Mộ Hàn hoàn toàn phục hồi tinh thần, muốn bước qua chỗ cô, đột nhiên xuất hiện một gã đàn ông cao lớn cường tráng từ bên trong nghiêng ngã lao ra, nhìn cũng không nhìn đã xông tới đụng thẳng vào trên người Nguyễn Tri Hạ. Bên cạnh hoàn toàn không có ai đuổi kịp gã, những nhân viên phục vụ đều đang hỗ trợ ở bên trong phòng thử áo không có đi ra.
Toàn bộ khu vực bên kia cũng chỉ có một mình Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn nhìn đến mức cặp mắt trợn trừng như sắp nứt ra, hét to một tiếng xông về phía trước mà vẫn không kịp.
“Xoảng!” Một âm thanh thật lớn vang lên, người đàn ông kia đâm vỡ mặt kính thủy tinh, đẩy theo Nguyễn Tri Hạ cùng nhau từ trên lầu hai rơi xuống. Anh chạy tới chỉ vừa kịp níu lại một góc áo rách trên váy, còn có cặp mắt đang tràn đầy hoảng sợ kia của cô, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống, khắc sâu vào trong óc của anh.
Nguyễn Hướng Minh cũng bị tình huống bất thình lình ngoài ý muốn này làm cho sợ hãi, trơ mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ té xuống. Phản ứng của cậu bé cũng được xem như nhanh nhạy, quay đầu lại lập tức chạy thẳng xuống dưới lầu. Cậu nhóc vẫn còn nhỏ nhưng hai cái chân ngắn kia ngược lại di chuyển thật nhanh, thoắt cái đã chạy đến bên cạnh cửa lớn.
Nguyễn Tri Hạ rớt thẳng xuống một cái xe đang đậu bên dưới, trên cánh tay và cổ có một chút vết thương nhỏ nhưng mà nhìn qua có vẻ như không nặng lắm. Chẳng qua là động tĩnh lần này quá lớn, cả người lẫn xe bên dưới lầu đều liên tục bô lô ba la loạn thành một đoàn, những âm thanh hay giọng nói liên tục phát ra gần đó, căn bản hoàn toàn không nghe rõ được cái gì.
Trong lòng Nguyễn Hướng Minh cứ liên tục lo lắng không yên, đạp một cước, gã đàn ông cường tráng ban nãy lập tức lăn xuống dưới chân. Trên mặt gã ta hầu như đã nở hoa, toàn thân chảy máu, hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Cậu bé lập tức bỏ qua hắn ta, hướng về phía Nguyễn Tri Hạ đang ở bên kia chạy tới.
Vừa chạy được không tới hai bước, trên mặt Nguyễn Hướng Minh đột nhiên xuất hiện một cái khăn lông màu trắng, thân thể nhỏ bé bị người khác khống chế xách lên. Vừa bắt đầu một vị thuốc kỳ quái đã đột ngột truyền đến. Nguyễn Hướng Minh không hề phòng bị, chờ đến sau khi cậu bé phát hiện ra mà nín thở thì đã không còn kịp nữa rồi. Hai mắt cậu bé tối sầm lại, phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, tay của cậu bé đã kịp đút vào túi ấn vào một nút trên điện thoại, sau đó mới triệt để bất tỉnh.
Bị một gã đàn ông xuất hiện bất thình lình làm rối loạn toàn bộ sắp xếp của anh. Tư Mộ Hàn ngay đến Nguyễn Hướng Minh cũng không còn sức mà chú ý đến, anh vừa gọi điện thoại kêu xe cứu thương vừa chạy xuống lầu dưới. Bảo vệ và nhân viên phục vụ của tiệm áo cưới vội vàng chạy tới trói kẻ cầm đầu lại, một đám người vây xung quanh Nguyễn Tri Hạ nhưng cũng không có ai dám lại gần đỡ cô dậy.
Lúc mà anh đi đến nơi, bộ áo cưới mà Nguyễn Tri Hạ đang mặc đã thấm không ít máu tươi, phần lưng ở sau eo của cô còn thấm ra một mảng lớn máu đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Hai tay của anh run rẩy, anh rất muốn ôm người lên nhưng lại không biết phải xuống tay từ nơi nào. Thậm chí ngay cả việc di chuyển cô ra chỗ khác anh cũng không dám. Anh nhìn chằm chằm vào khối thủy tinh lớn bằng bàn tay đang cắm ở bên hông của cô, hốc mắt đỏ bừng.
Cũng may xe cứu thương đã nhanh chóng đến hiện trường, các bác sĩ và y tá động tác vừa nhanh vừa cẩn thận ôm người nằm ở trên mui xe xuống, đặt trên cáng cứu thương. Thời điểm Tư Mộ Hàn quay đầu lại đuổi kịp mới nhận ra, cảm giác như anh vừa mới quên mất một thứ gì đó rất trọng yếu. Nhưng mà tất cả tâm tình lẫn tinh thần của anh hiện tại đều đặt vào trên người của Nguyễn Tri Hạ, thời gian cấp bách hiện tại cũng không cho anh có cơ hội nghĩ nhiều hơn, bước lên xe cứu thương dứt khoát rời đi.
Nguyễn Kiến Định và Công Tước Otto một trước một sau nối tiếp nhau đi đến bệnh viện, lúc mà hai người họ nhận được tin tức cũng bị dọa sợ không nhẹ. Tới nơi này cũng không hề thu liễm khí thế phát ra, vốn là muốn gọi thêm nhiều y tá tới xem, rốt cuộc cũng miễn cưỡng dừng bước, quay người đi ra.
“Tình huống như thế nào rồi?” Một đường ngựa không dừng vó đuổi tới đây, cho dù là Nguyễn Kiến Định lúc này vẫn có một chút thở gấp.
“Vẫn còn cứu được, phần eo bị một khối thủy tinh ghim vào, hiện vẫn còn đang trong tình trạng nguy hiểm.” Tư Mộ Hàn cúi đầu, dựa ở trên tường. Trong giọng nói có chút mù mịt kèm không dám tin, còn có một chút run rẩy, tâm tình sợ hãi của anh từ nãy đến giờ vẫn chưa thể giảm bớt một chút nào.
Sau khi Tư Mộ Hàn hoàn toàn phục hồi tinh thần, muốn bước qua chỗ cô, đột nhiên xuất hiện một gã đàn ông cao lớn cường tráng từ bên trong nghiêng ngã lao ra, nhìn cũng không nhìn đã xông tới đụng thẳng vào trên người Nguyễn Tri Hạ. Bên cạnh hoàn toàn không có ai đuổi kịp gã, những nhân viên phục vụ đều đang hỗ trợ ở bên trong phòng thử áo không có đi ra.
Toàn bộ khu vực bên kia cũng chỉ có một mình Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn nhìn đến mức cặp mắt trợn trừng như sắp nứt ra, hét to một tiếng xông về phía trước mà vẫn không kịp.
“Xoảng!” Một âm thanh thật lớn vang lên, người đàn ông kia đâm vỡ mặt kính thủy tinh, đẩy theo Nguyễn Tri Hạ cùng nhau từ trên lầu hai rơi xuống. Anh chạy tới chỉ vừa kịp níu lại một góc áo rách trên váy, còn có cặp mắt đang tràn đầy hoảng sợ kia của cô, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống, khắc sâu vào trong óc của anh.
Nguyễn Hướng Minh cũng bị tình huống bất thình lình ngoài ý muốn này làm cho sợ hãi, trơ mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ té xuống. Phản ứng của cậu bé cũng được xem như nhanh nhạy, quay đầu lại lập tức chạy thẳng xuống dưới lầu. Cậu nhóc vẫn còn nhỏ nhưng hai cái chân ngắn kia ngược lại di chuyển thật nhanh, thoắt cái đã chạy đến bên cạnh cửa lớn.
Nguyễn Tri Hạ rớt thẳng xuống một cái xe đang đậu bên dưới, trên cánh tay và cổ có một chút vết thương nhỏ nhưng mà nhìn qua có vẻ như không nặng lắm. Chẳng qua là động tĩnh lần này quá lớn, cả người lẫn xe bên dưới lầu đều liên tục bô lô ba la loạn thành một đoàn, những âm thanh hay giọng nói liên tục phát ra gần đó, căn bản hoàn toàn không nghe rõ được cái gì.
Trong lòng Nguyễn Hướng Minh cứ liên tục lo lắng không yên, đạp một cước, gã đàn ông cường tráng ban nãy lập tức lăn xuống dưới chân. Trên mặt gã ta hầu như đã nở hoa, toàn thân chảy máu, hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Cậu bé lập tức bỏ qua hắn ta, hướng về phía Nguyễn Tri Hạ đang ở bên kia chạy tới.
Vừa chạy được không tới hai bước, trên mặt Nguyễn Hướng Minh đột nhiên xuất hiện một cái khăn lông màu trắng, thân thể nhỏ bé bị người khác khống chế xách lên. Vừa bắt đầu một vị thuốc kỳ quái đã đột ngột truyền đến. Nguyễn Hướng Minh không hề phòng bị, chờ đến sau khi cậu bé phát hiện ra mà nín thở thì đã không còn kịp nữa rồi. Hai mắt cậu bé tối sầm lại, phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, tay của cậu bé đã kịp đút vào túi ấn vào một nút trên điện thoại, sau đó mới triệt để bất tỉnh.
Bị một gã đàn ông xuất hiện bất thình lình làm rối loạn toàn bộ sắp xếp của anh. Tư Mộ Hàn ngay đến Nguyễn Hướng Minh cũng không còn sức mà chú ý đến, anh vừa gọi điện thoại kêu xe cứu thương vừa chạy xuống lầu dưới. Bảo vệ và nhân viên phục vụ của tiệm áo cưới vội vàng chạy tới trói kẻ cầm đầu lại, một đám người vây xung quanh Nguyễn Tri Hạ nhưng cũng không có ai dám lại gần đỡ cô dậy.
Lúc mà anh đi đến nơi, bộ áo cưới mà Nguyễn Tri Hạ đang mặc đã thấm không ít máu tươi, phần lưng ở sau eo của cô còn thấm ra một mảng lớn máu đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Hai tay của anh run rẩy, anh rất muốn ôm người lên nhưng lại không biết phải xuống tay từ nơi nào. Thậm chí ngay cả việc di chuyển cô ra chỗ khác anh cũng không dám. Anh nhìn chằm chằm vào khối thủy tinh lớn bằng bàn tay đang cắm ở bên hông của cô, hốc mắt đỏ bừng.
Cũng may xe cứu thương đã nhanh chóng đến hiện trường, các bác sĩ và y tá động tác vừa nhanh vừa cẩn thận ôm người nằm ở trên mui xe xuống, đặt trên cáng cứu thương. Thời điểm Tư Mộ Hàn quay đầu lại đuổi kịp mới nhận ra, cảm giác như anh vừa mới quên mất một thứ gì đó rất trọng yếu. Nhưng mà tất cả tâm tình lẫn tinh thần của anh hiện tại đều đặt vào trên người của Nguyễn Tri Hạ, thời gian cấp bách hiện tại cũng không cho anh có cơ hội nghĩ nhiều hơn, bước lên xe cứu thương dứt khoát rời đi.
Nguyễn Kiến Định và Công Tước Otto một trước một sau nối tiếp nhau đi đến bệnh viện, lúc mà hai người họ nhận được tin tức cũng bị dọa sợ không nhẹ. Tới nơi này cũng không hề thu liễm khí thế phát ra, vốn là muốn gọi thêm nhiều y tá tới xem, rốt cuộc cũng miễn cưỡng dừng bước, quay người đi ra.
“Tình huống như thế nào rồi?” Một đường ngựa không dừng vó đuổi tới đây, cho dù là Nguyễn Kiến Định lúc này vẫn có một chút thở gấp.
“Vẫn còn cứu được, phần eo bị một khối thủy tinh ghim vào, hiện vẫn còn đang trong tình trạng nguy hiểm.” Tư Mộ Hàn cúi đầu, dựa ở trên tường. Trong giọng nói có chút mù mịt kèm không dám tin, còn có một chút run rẩy, tâm tình sợ hãi của anh từ nãy đến giờ vẫn chưa thể giảm bớt một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.