Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3497
Hà An Sinh
26/06/2022
Nói xong, Nguyễn Kiến Định dẫn đầu vọt vào trong nhà gỗ, sau khi tỉ mỉ tìm kiếm một lượt, quả nhiên không thu hoạch được gì cả, chỉ có mỗi Trần Mộc Châu ngang ngạnh, làm cách nào cũng không thể cậy được mồm cô ta.
Sau khi tìm được một người, hiển nhiên là tâm trạng của Tư Mộ Hàn khá hơn rất nhiều. Đường trên núi khó đi, đặc biệt là đường xuống núi, sau khi suýt chút nữa bị trượt chân không biết đã bao nhiêu lần, anh mới thận trọng cầm dây thừng buộc Nguyễn Tri Hạ vào người mình, để hai tên vệ sĩ tại hỗ trợ ở hai bên, anh chạy nhanh hết cỡ thẳng một đường xuống chân núi, cũng may mặc dù căn nhà gỗ này cách biệt thự của Trần Hiền khá xa, nhưng cách những nơi khác lại không xa lắm.
Mất hơn ba tiếng đồng hồ để đi lên, Tư Mộ Hàn phải ép buộc ông Cố mới có thể giảm được thời gian chạy xuống dưới chân núi chỉ còn một tiếng đồng hồ.
Hậu quả của việc phóng hết tốc lực chạy thẳng một đường xuống chân núi là sau khi nhóm người bọn họ ngồi lên xe được một lúc nhưng vẫn không thể nào hòa hoãn được nhịp thở. Mọi người ai cũng thở hổn hển, Tư Mộ Hàn hồng hộc tu sạch một bình nước, cảm thấy phổi của mình khó chịu như thể sắp bị nổ tung nhưng tâm trạng lại tốt một cách đáng ngạc nhiên.
Tìm một bệnh viện ở gần đây nhất, sau khi kiểm tra, quả nhiên đã sốt tới gần bốn mươi độ. May mà động tác của bác sĩ ở đây khá nhanh, sau hai phút kiểm tra ngắn ngủi đã nhanh chóng treo lên bình thuốc hạ sốt dạng dung dịch. Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn mỗi hai người, Tư Mộ Hàn nắm chặt bàn tay của Nguyễn Tri Hạ vuốt ve một hồi rồi đặt nó ở bên má mình. Anh cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay của cô, chất lỏng nóng hổi khiến tay của cô run lên.
Chỉ tìm được một người, vẫn chưa tìm được đứa bé. Nguyễn Kiến Định dẫn theo mấy tên vệ sĩ mở rộng phạm vi tìm kiếm, Sau khi tìm gần một tiếng đồng hồ vẫn chẳng thu hoạch được cái gì cả, chỉ có thể quay về căn nhà gỗ trước đó để lập một kế hoạch khác.
Trần Mộc Châu đang bị trói vào cây cột gỗ, trên người và trên mặt cô ta có thêm vài vết thương mới nhưng vẫn không hé miệng không nói lời nào như cũ.
Dương Thừa Húc bị đánh ngất được hồi lâu rồi nên chắc chẳn anh ta sắp tỉnh lại. Lúc này Nguyễn Kiến Định không hề nóng nảy, có người muốn bỏ chạy nhưng vẫn dẫn theo Nguyễn Hướng Minh, vậy thì chắc chắn là có chuyện gì đó cần dùng Nguyễn Hướng Minh để uy hiếp Tư Mộ Hàn. Người bình thường hẳn là không thể nào độc ác đến mức hạ quyết tâm túm một đứa bé làm con tin trong khi đang trốn chạy trên đường núi khúc khuỷu như thế này, nhưng Trần Tuấn Tú thì khác. Hiện tại không tìm thấy không cũng không sao hết, anh ấy có kiên nhẫn.
“Hẳn là Hướng Minh đang ở trong tay Trần Tuấn Tú nhỉ.” Dù sao cũng không có chuyện gì để làm, Nguyễn Kiến Định ngồi trên ghế, duổi thẳng hai chân, thở ra một hơi lạnh, chà xát hai tay, nhìn về phía Trần Mộc Châu.
“Nguyễn Kiến Định, Trần Tuấn Tú không phải là người dễ đối phó, anh cảm thấy thằng oắt con Nguyễn Hướng Minh kia nằm trong tay ông ta, liệu nó có còn sống được đến cái ngày anh tìm thấy nó không?” Trần Mộc Châu nhếch miệng cười vui vẻ như thể cô ta đã thấy được cảnh gì đó cực kỳ thú vị.
“Hướng Minh có thể sống đến ngày đó hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cô tuyệt đối không thể sống tới ngày đó. Trần Mộc Châu, nếu như tôi muốn âm thầm chết một người nào đó ở trên núi rừng hoang vắng này, chắc chắn sẽ không một ai có thể phát hiện ra. Cô cảm thấy thế nào, có muốn trở thành người đầu tiên không?”
Hai chân gần như rã rời đã được thư giãn sau một khoảng thời gian dài leo núi, Nguyễn Kiến Định đứng lên, duỗi lưng một cái, hai tay cắm vào trong túi quần, ung dung bước đến trước mặt Trần Mộc Châu.
“Tôi đã chết từ lâu rồi, hiện giờ chẳng qua tôi chỉ là một cái xác không hồn mà thôi. Chắc hẳn lúc này Nguyễn Tri Hạ đã bị sốt tới mức trở thành kẻ ngớ ngẩn rồi nhỉ, chỉ cần các người không thể sống yên ổn, cho dù chết thì tôi đây cũng vui vẻ!”
Bị trói nên không thể động đậy, Trần Mộc Châu hung tợn trừng mắt với Nguyễn Kiến Định, há mồm nhổ từng ngụm nước bọt vào chân của Nguyễn Kiến Định, nhìn chằm chằm vào mặt Nguyễn Kiến Định bằng ánh mắt âm trầm rồi cười toe toét.
Đúng lúc này, Dương Thừa Húc tỉnh lại. Anh ta cảm thấy cái gáy của mình đau như thể sắp vỡ ra, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa phần gáy rồi đứng dậy xuống giường, nhưng ngay khi anh ta vừa định xuống giường thì bị một tên vệ sĩ đứng ở bên cạnh trông giữ anh ta tóm chặt. Trong lúc đang mơ mơ màng màng, anh ta bị tên vệ sĩ đó trói vào cột gỗ.
“Tỉnh rồi à.” Không muốn nói mấy lời nhảm nhí cùng với Trần Mộc Châu nữa, Nguyễn Kiến Định đi đến trước mặt Dương Thừa Húc, cúi đầu nhìn anh ta.
Sau khi tìm được một người, hiển nhiên là tâm trạng của Tư Mộ Hàn khá hơn rất nhiều. Đường trên núi khó đi, đặc biệt là đường xuống núi, sau khi suýt chút nữa bị trượt chân không biết đã bao nhiêu lần, anh mới thận trọng cầm dây thừng buộc Nguyễn Tri Hạ vào người mình, để hai tên vệ sĩ tại hỗ trợ ở hai bên, anh chạy nhanh hết cỡ thẳng một đường xuống chân núi, cũng may mặc dù căn nhà gỗ này cách biệt thự của Trần Hiền khá xa, nhưng cách những nơi khác lại không xa lắm.
Mất hơn ba tiếng đồng hồ để đi lên, Tư Mộ Hàn phải ép buộc ông Cố mới có thể giảm được thời gian chạy xuống dưới chân núi chỉ còn một tiếng đồng hồ.
Hậu quả của việc phóng hết tốc lực chạy thẳng một đường xuống chân núi là sau khi nhóm người bọn họ ngồi lên xe được một lúc nhưng vẫn không thể nào hòa hoãn được nhịp thở. Mọi người ai cũng thở hổn hển, Tư Mộ Hàn hồng hộc tu sạch một bình nước, cảm thấy phổi của mình khó chịu như thể sắp bị nổ tung nhưng tâm trạng lại tốt một cách đáng ngạc nhiên.
Tìm một bệnh viện ở gần đây nhất, sau khi kiểm tra, quả nhiên đã sốt tới gần bốn mươi độ. May mà động tác của bác sĩ ở đây khá nhanh, sau hai phút kiểm tra ngắn ngủi đã nhanh chóng treo lên bình thuốc hạ sốt dạng dung dịch. Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn mỗi hai người, Tư Mộ Hàn nắm chặt bàn tay của Nguyễn Tri Hạ vuốt ve một hồi rồi đặt nó ở bên má mình. Anh cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay của cô, chất lỏng nóng hổi khiến tay của cô run lên.
Chỉ tìm được một người, vẫn chưa tìm được đứa bé. Nguyễn Kiến Định dẫn theo mấy tên vệ sĩ mở rộng phạm vi tìm kiếm, Sau khi tìm gần một tiếng đồng hồ vẫn chẳng thu hoạch được cái gì cả, chỉ có thể quay về căn nhà gỗ trước đó để lập một kế hoạch khác.
Trần Mộc Châu đang bị trói vào cây cột gỗ, trên người và trên mặt cô ta có thêm vài vết thương mới nhưng vẫn không hé miệng không nói lời nào như cũ.
Dương Thừa Húc bị đánh ngất được hồi lâu rồi nên chắc chẳn anh ta sắp tỉnh lại. Lúc này Nguyễn Kiến Định không hề nóng nảy, có người muốn bỏ chạy nhưng vẫn dẫn theo Nguyễn Hướng Minh, vậy thì chắc chắn là có chuyện gì đó cần dùng Nguyễn Hướng Minh để uy hiếp Tư Mộ Hàn. Người bình thường hẳn là không thể nào độc ác đến mức hạ quyết tâm túm một đứa bé làm con tin trong khi đang trốn chạy trên đường núi khúc khuỷu như thế này, nhưng Trần Tuấn Tú thì khác. Hiện tại không tìm thấy không cũng không sao hết, anh ấy có kiên nhẫn.
“Hẳn là Hướng Minh đang ở trong tay Trần Tuấn Tú nhỉ.” Dù sao cũng không có chuyện gì để làm, Nguyễn Kiến Định ngồi trên ghế, duổi thẳng hai chân, thở ra một hơi lạnh, chà xát hai tay, nhìn về phía Trần Mộc Châu.
“Nguyễn Kiến Định, Trần Tuấn Tú không phải là người dễ đối phó, anh cảm thấy thằng oắt con Nguyễn Hướng Minh kia nằm trong tay ông ta, liệu nó có còn sống được đến cái ngày anh tìm thấy nó không?” Trần Mộc Châu nhếch miệng cười vui vẻ như thể cô ta đã thấy được cảnh gì đó cực kỳ thú vị.
“Hướng Minh có thể sống đến ngày đó hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cô tuyệt đối không thể sống tới ngày đó. Trần Mộc Châu, nếu như tôi muốn âm thầm chết một người nào đó ở trên núi rừng hoang vắng này, chắc chắn sẽ không một ai có thể phát hiện ra. Cô cảm thấy thế nào, có muốn trở thành người đầu tiên không?”
Hai chân gần như rã rời đã được thư giãn sau một khoảng thời gian dài leo núi, Nguyễn Kiến Định đứng lên, duỗi lưng một cái, hai tay cắm vào trong túi quần, ung dung bước đến trước mặt Trần Mộc Châu.
“Tôi đã chết từ lâu rồi, hiện giờ chẳng qua tôi chỉ là một cái xác không hồn mà thôi. Chắc hẳn lúc này Nguyễn Tri Hạ đã bị sốt tới mức trở thành kẻ ngớ ngẩn rồi nhỉ, chỉ cần các người không thể sống yên ổn, cho dù chết thì tôi đây cũng vui vẻ!”
Bị trói nên không thể động đậy, Trần Mộc Châu hung tợn trừng mắt với Nguyễn Kiến Định, há mồm nhổ từng ngụm nước bọt vào chân của Nguyễn Kiến Định, nhìn chằm chằm vào mặt Nguyễn Kiến Định bằng ánh mắt âm trầm rồi cười toe toét.
Đúng lúc này, Dương Thừa Húc tỉnh lại. Anh ta cảm thấy cái gáy của mình đau như thể sắp vỡ ra, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa phần gáy rồi đứng dậy xuống giường, nhưng ngay khi anh ta vừa định xuống giường thì bị một tên vệ sĩ đứng ở bên cạnh trông giữ anh ta tóm chặt. Trong lúc đang mơ mơ màng màng, anh ta bị tên vệ sĩ đó trói vào cột gỗ.
“Tỉnh rồi à.” Không muốn nói mấy lời nhảm nhí cùng với Trần Mộc Châu nữa, Nguyễn Kiến Định đi đến trước mặt Dương Thừa Húc, cúi đầu nhìn anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.