Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3561
Hà An Sinh
09/07/2022
Sau đó mới chạm vào góc chăn, vừa định tiến thêm một chút đem cô ôm vào trong lòng.
Cô dùng sức kéo chăn ra khỏi tay anh và hất cằm lên một cách đắc thắng. Bộ dạng trẻ con và kiêu căng đó của cô khiến người khác rất cưng chiều.
Cô thực sự là một người mẹ tốt, cả việc làm nũng cũng giỏi.
Trong đầu anh không khỏi nghĩ đến sau này nếu cô sinh con gái, đến lúc đó có dỗ dành cũng không nổi.
Hoắc Hải Hàn không khỏi bật cười, giọng nói càng thêm ôn nhu: “Anh biết là anh không đúng, anh dẫn em ra ngoài chơi được không? Lúc trước không phải em vẫn ầm ĩ đòi ra ngoài chưa hay sao?”
Lúc trước cô mang thai, bác sĩ nói như vậy không tốt lắm, cho nên anh mới không cho cô ra ngoài chơi. Vì việc này nên cô gái trước mặt anh làm ầm ĩ, cãi nhau với anh mấy lần. Chiều cô thì vẫn chiều, anh chưa bao giờ nặng lời về chuyện này.
Sau này lần khám này, anh cố ý hỏi bác sĩ xem nếu ra ngoài một chút liệu có vấn đề gì không, việc đi lại không có vấn đề gì nên anh mới nói như vậy.
Bụng cô bây giờ đã to hơn rất nhiều, việc sinh nở sẽ dễ dàng hơn nếu vận động phù hợp.
Ngoài ra việc ăn uống của cô bây giờ cũng không tệ, đứa bé vẫn rất nghe lời, không làm người mẹ cảm thấy ốm nghén, buồn nôn nữa. So với trước khi mang thai, cô thỉnh thoảng còn ăn nhiều hơn hai bữa cơm. Trừ việc mỗi ngày ngủ ít đi một chút, trí nhớ kém một chút, tính tình, cảm xúc có chút thay đổi, còn đâu cũng không có gì lớn.
Hoắc Hải Hàn đối với chuyện này vẫn rất hài lòng.
Bị nhốt trong nhà gần năm tháng, Nguyễn Quỳnh Hạ vẫn rất nhớ không khí thoáng đãng, tự do bên ngoài.
Những giọt nước mắt vừa rơi cùng với đôi mắt đỏ hoe lập tức được thu lại, liền bật cười.
Cô rất vui khi anh đồng ý dẫn cô ra ngoài chơi.
Cô buông chăn bông ra, nhìn theo hướng của anh, cầm chăn bông đưa cho anh: “Cho anh một cơ hội.”
Hoắc Hải Hàn cong môi, mất công dỗ dành gần nửa giờ đồng hồ rốt cuộc cũng thành công, đem bảo bối vừa ầm ĩ một trận ôm vào lòng, cẩn thận tránh khỏi bụng của cô, nói: “Ôm một cái nhé.”
Ai còn lạ gì điểm này, tất cả những gì anh muốn chỉ là cô gái nhỏ này thôi.
Ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau, Hoắc Hải Hàn kéo rèm cửa lên, đồng ý dẫn cô gái nhỏ của anh ra ngoài chơi, ngàn vạn lần không thể nuốt lời, bằng không lúc đó có dỗ cũng không nổi.
Anh liền đánh thức cô ra khỏi chăn.
Ba tháng nay, Quỳnh Hạ ngủ rất ngon, bình thường cũng không có ai gọi cô.
Cô mỗi ngày đều ngủ suốt 18 tiếng. Trước đây cô không ngủ nhiều như bây giờ, hận không thể một ngày ngủ đủ 24 tiếng. Bây giờ miễn cưỡng phải dậy, bắt đầu gia tăng vận động rồi, bằng không về sau người khổ sở trong tương lai chính là cô.
Tuy người trong lúc ngủ sẽ không thấy đói, nhưng dù sao cũng là phụ nữ đang mang thai, không ăn không những hại cho cơ thể mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi.
Hoắc Hải Hàn gần như một tháng nay ngày nào cũng đúng giờ gọi cô ăn cơm.
Cũng may đây những điều tốt cho đứa nhỏ.
Đôi khi Quỳnh Hạ cảm thấy khó chịu và gò bó khi phải rời giường nhưng nhìn chung vẫn rất nghe lời.
Cô nhắm mắt lại nằm trên giường một lúc, làm nũng rồi mới thật sự rời giường, ngoan ngoãn đi tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm.
Thậm chí cô còn tranh thủ sau khi ăn xong liền vận động một chút. Sau đấy phải thật buồn ngủ mới quay trở về giường ngủ tiếp.
Trên bàn ăn, Hoắc Hải Hàn ngồi cạnh cô. Anh ăn rất ít, đa số đều là Quỳnh Hạ ăn. Anh vội vàng gắp rau cho cô, rót trà cho cô. Cô gái nhỏ ăn đến phồng cả má, giống như một chú chuột hamster nhỏ đang ăn, rất dễ thương.
Cô dùng sức kéo chăn ra khỏi tay anh và hất cằm lên một cách đắc thắng. Bộ dạng trẻ con và kiêu căng đó của cô khiến người khác rất cưng chiều.
Cô thực sự là một người mẹ tốt, cả việc làm nũng cũng giỏi.
Trong đầu anh không khỏi nghĩ đến sau này nếu cô sinh con gái, đến lúc đó có dỗ dành cũng không nổi.
Hoắc Hải Hàn không khỏi bật cười, giọng nói càng thêm ôn nhu: “Anh biết là anh không đúng, anh dẫn em ra ngoài chơi được không? Lúc trước không phải em vẫn ầm ĩ đòi ra ngoài chưa hay sao?”
Lúc trước cô mang thai, bác sĩ nói như vậy không tốt lắm, cho nên anh mới không cho cô ra ngoài chơi. Vì việc này nên cô gái trước mặt anh làm ầm ĩ, cãi nhau với anh mấy lần. Chiều cô thì vẫn chiều, anh chưa bao giờ nặng lời về chuyện này.
Sau này lần khám này, anh cố ý hỏi bác sĩ xem nếu ra ngoài một chút liệu có vấn đề gì không, việc đi lại không có vấn đề gì nên anh mới nói như vậy.
Bụng cô bây giờ đã to hơn rất nhiều, việc sinh nở sẽ dễ dàng hơn nếu vận động phù hợp.
Ngoài ra việc ăn uống của cô bây giờ cũng không tệ, đứa bé vẫn rất nghe lời, không làm người mẹ cảm thấy ốm nghén, buồn nôn nữa. So với trước khi mang thai, cô thỉnh thoảng còn ăn nhiều hơn hai bữa cơm. Trừ việc mỗi ngày ngủ ít đi một chút, trí nhớ kém một chút, tính tình, cảm xúc có chút thay đổi, còn đâu cũng không có gì lớn.
Hoắc Hải Hàn đối với chuyện này vẫn rất hài lòng.
Bị nhốt trong nhà gần năm tháng, Nguyễn Quỳnh Hạ vẫn rất nhớ không khí thoáng đãng, tự do bên ngoài.
Những giọt nước mắt vừa rơi cùng với đôi mắt đỏ hoe lập tức được thu lại, liền bật cười.
Cô rất vui khi anh đồng ý dẫn cô ra ngoài chơi.
Cô buông chăn bông ra, nhìn theo hướng của anh, cầm chăn bông đưa cho anh: “Cho anh một cơ hội.”
Hoắc Hải Hàn cong môi, mất công dỗ dành gần nửa giờ đồng hồ rốt cuộc cũng thành công, đem bảo bối vừa ầm ĩ một trận ôm vào lòng, cẩn thận tránh khỏi bụng của cô, nói: “Ôm một cái nhé.”
Ai còn lạ gì điểm này, tất cả những gì anh muốn chỉ là cô gái nhỏ này thôi.
Ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau, Hoắc Hải Hàn kéo rèm cửa lên, đồng ý dẫn cô gái nhỏ của anh ra ngoài chơi, ngàn vạn lần không thể nuốt lời, bằng không lúc đó có dỗ cũng không nổi.
Anh liền đánh thức cô ra khỏi chăn.
Ba tháng nay, Quỳnh Hạ ngủ rất ngon, bình thường cũng không có ai gọi cô.
Cô mỗi ngày đều ngủ suốt 18 tiếng. Trước đây cô không ngủ nhiều như bây giờ, hận không thể một ngày ngủ đủ 24 tiếng. Bây giờ miễn cưỡng phải dậy, bắt đầu gia tăng vận động rồi, bằng không về sau người khổ sở trong tương lai chính là cô.
Tuy người trong lúc ngủ sẽ không thấy đói, nhưng dù sao cũng là phụ nữ đang mang thai, không ăn không những hại cho cơ thể mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi.
Hoắc Hải Hàn gần như một tháng nay ngày nào cũng đúng giờ gọi cô ăn cơm.
Cũng may đây những điều tốt cho đứa nhỏ.
Đôi khi Quỳnh Hạ cảm thấy khó chịu và gò bó khi phải rời giường nhưng nhìn chung vẫn rất nghe lời.
Cô nhắm mắt lại nằm trên giường một lúc, làm nũng rồi mới thật sự rời giường, ngoan ngoãn đi tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm.
Thậm chí cô còn tranh thủ sau khi ăn xong liền vận động một chút. Sau đấy phải thật buồn ngủ mới quay trở về giường ngủ tiếp.
Trên bàn ăn, Hoắc Hải Hàn ngồi cạnh cô. Anh ăn rất ít, đa số đều là Quỳnh Hạ ăn. Anh vội vàng gắp rau cho cô, rót trà cho cô. Cô gái nhỏ ăn đến phồng cả má, giống như một chú chuột hamster nhỏ đang ăn, rất dễ thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.