Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3580
Hà An Sinh
12/07/2022
“Em biết anh bận, nhưng đã lâu rồi không nói chuyện đàng hoàng với anh. Hàn à, anh đừng buồn nữa được không? Em sẽ luôn ở cạnh anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh.”
Nói đến đây, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được nữa mà nghẹn ngào khóc, nước mắt rơi hết trên tóc Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vốn dĩ đã vô cùng đau lòng ôm lấy cô gái nhỏ, lại thấy cô khóc thì dở khóc dở cười, cười nhẹ lau đi nước mắt.
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: “Hạ, đừng khóc, anh đau lòng.”
Bị giọng điệu dịu dàng của anh nói như vậy, Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ chỉ nức nở biến thành gào khóc, vùi trong lòng anh, mặt mắt mũi đều đỏ hỏng, khuôn mặt cười tươi cũng đỏ bừng, nhìn rất đáng thương.
“Phong, anh đừng buồn nữa, sau này, sau này em nhất định sẽ luôn ở bên anh, em vĩnh viễn, vĩnh viễn, đều không rời khỏi anh. Anh đừng có buồn có được không? Em khóc giúp anh, em buồn giúp anh, anh vui một chút.”
Bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, vốn dĩ trong lòng vẫn còn hoang vắng, đã nhanh chóng nở hoa, khuôn mặt dần dần có ý cười.
Tư Mộ Hàn xoa đầu cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh không buồn, chỉ là có chút mất mát. Sinh lão bệnh tử, sau này chúng ta đều phải trải nghiệm qua, ông nội cũng không muốn chúng ta khóc đưa ông đi. Em ngoan một chút, không khóc nữa được không?”
Anh đau lòng cô khóc sưng mắt, vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành.
Đột nhiên nhận được tin xấu, cô gái nhỏ vốn đã hoảng loạn, đi máy bay cả đêm hoàn toàn không thể nghỉ ngơi cho tốt, xuống máy bay thì đi thẳng đến bệnh viện, hết chuyện này đến chuyện khác.
Nguyễn Tri Hạ sớm đã không thể chống đối nổi nữa, bây giờ nằm trong lòng Tư Mộ Hàn, toàn thân ấm áp, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sau khi dỗ cô gái nhỏ ngủ xong, Tư Mộ Hàn nhìn cô ngủ một lúc mời chậm rãi đứng dậy, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn phóng viên đang vây quanh phía dưới, anh hừ lạnh một tiếng quay người đi ra ngoài.
Quản gia nhà họ Tư vẫn luôn ở ngoài chủ trì đại cục, dù sao Nguyễn Tri Hạ cũng là một cô nhóc luôn được ở trong hũ mật, mặc dù phía sau có nhà họ Tư giúp đỡ, nhưng có rất nhiều chuyện không biết làm, sau khi gấp gáp một hồi, may mà không gây thêm việc gì.
“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng ra rồi, để ông chủ ở bệnh viện cũng không phải là chuyện tốt. Phóng viên vẫn luôn vây bên ngoài, tôi thật sự rất xấu hổ vì được ông chủ bồi dưỡng bao năm nay…”
Quản gia nhà họ Tư năm đó cũng ông cụ Tư chiến đấu, sau này bởi vì trong nhà có chuyện, cuối cũng phải lui xuống, tiếp theo đó đến làm quản gia nhà họ Tư.
Một nhóm người đứng bên ngoài khóc lóc, Tư Mộ Hàn nhìn thấy cũng không vui.
“Sáng mai tôi sẽ đích thân đưa ông nội về nhà, ông đi nghỉ ngơi trước đi, tôi đi thăm ông nội.” Bây giờ vẫn chưa phải lúc thu dọn những phóng viên kia.
Anh mới đi chưa được bao lâu, mà nhóm người Hải Phòng này đã quên mất thủ đoạn của anh rồi.
Tư Mộ Hàn hừ nhẹ một tiếng.
Lúc này trong bệnh viện không có nhiều bệnh nhân, chỉ có một vài người đứng ở hành lang, sắc mặt nghiêm túc.
Lúc trước ông cụ cũng nằm ở phòng bệnh này, chỉ là phòng bệnh một dĩ chỉ mở một khe nhỏ, bây giờ đã mở hết cửa sổ ra, không có điều hòa, trong phòng lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy.
Tư Mộ Hàn run người, bật đèn đi từng bước một vào trong, đều nói sau khi người ta chết sẽ đặc biệt đáng sợ, nhưng trong ông cụ vẫn rất ôn hòa, trên mặt không có biểu cảm gì khác, khóe miệng thậm chí còn hơi nhếch lên, chỉ là quá gầy, có chút không tương xứng.
Hai mắt Tư Mộ Hàn trầm xuống, ngồi ở bên giường một lúc lâu, cho đến khi cảm thấy toàn thân không còn hơi ấm, mới mím môi đứng dậy, nhẹ nhàng nắm tay ông một chút rời quay người rời đi.
Một đêm bình an cho đến sáng, lúc này Nguyễn Kiến Định đã đến bệnh viện, Tinh Hòa dường như biết đang xảy ra chuyện gì đó không vui, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh ta, một đường cũng không khóc lóc gì.
Nguyễn Tri Hạ cẩn thận tiếp lấy đứa bé trong lòng anh ta, sau khi dỗ dàng một lúc, cho bé ăn đồ ăn, mới giao cho một dì mới tìm.
Nói đến đây, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được nữa mà nghẹn ngào khóc, nước mắt rơi hết trên tóc Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vốn dĩ đã vô cùng đau lòng ôm lấy cô gái nhỏ, lại thấy cô khóc thì dở khóc dở cười, cười nhẹ lau đi nước mắt.
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: “Hạ, đừng khóc, anh đau lòng.”
Bị giọng điệu dịu dàng của anh nói như vậy, Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ chỉ nức nở biến thành gào khóc, vùi trong lòng anh, mặt mắt mũi đều đỏ hỏng, khuôn mặt cười tươi cũng đỏ bừng, nhìn rất đáng thương.
“Phong, anh đừng buồn nữa, sau này, sau này em nhất định sẽ luôn ở bên anh, em vĩnh viễn, vĩnh viễn, đều không rời khỏi anh. Anh đừng có buồn có được không? Em khóc giúp anh, em buồn giúp anh, anh vui một chút.”
Bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, vốn dĩ trong lòng vẫn còn hoang vắng, đã nhanh chóng nở hoa, khuôn mặt dần dần có ý cười.
Tư Mộ Hàn xoa đầu cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh không buồn, chỉ là có chút mất mát. Sinh lão bệnh tử, sau này chúng ta đều phải trải nghiệm qua, ông nội cũng không muốn chúng ta khóc đưa ông đi. Em ngoan một chút, không khóc nữa được không?”
Anh đau lòng cô khóc sưng mắt, vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành.
Đột nhiên nhận được tin xấu, cô gái nhỏ vốn đã hoảng loạn, đi máy bay cả đêm hoàn toàn không thể nghỉ ngơi cho tốt, xuống máy bay thì đi thẳng đến bệnh viện, hết chuyện này đến chuyện khác.
Nguyễn Tri Hạ sớm đã không thể chống đối nổi nữa, bây giờ nằm trong lòng Tư Mộ Hàn, toàn thân ấm áp, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sau khi dỗ cô gái nhỏ ngủ xong, Tư Mộ Hàn nhìn cô ngủ một lúc mời chậm rãi đứng dậy, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn phóng viên đang vây quanh phía dưới, anh hừ lạnh một tiếng quay người đi ra ngoài.
Quản gia nhà họ Tư vẫn luôn ở ngoài chủ trì đại cục, dù sao Nguyễn Tri Hạ cũng là một cô nhóc luôn được ở trong hũ mật, mặc dù phía sau có nhà họ Tư giúp đỡ, nhưng có rất nhiều chuyện không biết làm, sau khi gấp gáp một hồi, may mà không gây thêm việc gì.
“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng ra rồi, để ông chủ ở bệnh viện cũng không phải là chuyện tốt. Phóng viên vẫn luôn vây bên ngoài, tôi thật sự rất xấu hổ vì được ông chủ bồi dưỡng bao năm nay…”
Quản gia nhà họ Tư năm đó cũng ông cụ Tư chiến đấu, sau này bởi vì trong nhà có chuyện, cuối cũng phải lui xuống, tiếp theo đó đến làm quản gia nhà họ Tư.
Một nhóm người đứng bên ngoài khóc lóc, Tư Mộ Hàn nhìn thấy cũng không vui.
“Sáng mai tôi sẽ đích thân đưa ông nội về nhà, ông đi nghỉ ngơi trước đi, tôi đi thăm ông nội.” Bây giờ vẫn chưa phải lúc thu dọn những phóng viên kia.
Anh mới đi chưa được bao lâu, mà nhóm người Hải Phòng này đã quên mất thủ đoạn của anh rồi.
Tư Mộ Hàn hừ nhẹ một tiếng.
Lúc này trong bệnh viện không có nhiều bệnh nhân, chỉ có một vài người đứng ở hành lang, sắc mặt nghiêm túc.
Lúc trước ông cụ cũng nằm ở phòng bệnh này, chỉ là phòng bệnh một dĩ chỉ mở một khe nhỏ, bây giờ đã mở hết cửa sổ ra, không có điều hòa, trong phòng lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy.
Tư Mộ Hàn run người, bật đèn đi từng bước một vào trong, đều nói sau khi người ta chết sẽ đặc biệt đáng sợ, nhưng trong ông cụ vẫn rất ôn hòa, trên mặt không có biểu cảm gì khác, khóe miệng thậm chí còn hơi nhếch lên, chỉ là quá gầy, có chút không tương xứng.
Hai mắt Tư Mộ Hàn trầm xuống, ngồi ở bên giường một lúc lâu, cho đến khi cảm thấy toàn thân không còn hơi ấm, mới mím môi đứng dậy, nhẹ nhàng nắm tay ông một chút rời quay người rời đi.
Một đêm bình an cho đến sáng, lúc này Nguyễn Kiến Định đã đến bệnh viện, Tinh Hòa dường như biết đang xảy ra chuyện gì đó không vui, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh ta, một đường cũng không khóc lóc gì.
Nguyễn Tri Hạ cẩn thận tiếp lấy đứa bé trong lòng anh ta, sau khi dỗ dàng một lúc, cho bé ăn đồ ăn, mới giao cho một dì mới tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.