Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3589
Hà An Sinh
14/07/2022
Anh ta nói một mạch khiến anh em nhà họ Nguyễn im lặng, người đàn ông tức giận không chịu nổi, tay run run cố gắng nhịn xuống.
Thật lâu sau, anh ta mới miễn cưỡng nặn ra một câu: “Đúng vậy, đúng là chúng tôi đã không nghĩ kỹ, vậy chờ khi mọi chuyện xong xuôi, phiền anh Hàn và cô Hạ đi theo chúng tôi.”
Người đàn ông nói như rít từ kẽ răng, nói xong liền dẫn đầu rời đi.
Nguyễn Kiến Định chậm rãi bước tới, vỗ vai Tư Mộ Hàn, nhìn người nọ đi xa, vẻ mặt dần không tốt.
“Anh thật sự muốn đưa Tri Hạ đến nơi đó sao?” Anh ta có thể gạt tai mắt của ông ngoại đến đây, còn công khai uy hiếp bọn họ, như vậy Abel cũng khá chắc chắn.
Nhưng ông ngoại ở đó, tự tin của ông ta là từ đâu ra?
“Tạm thời trước tiên đừng hành động, cậu an tâm xử lý hậu sự của ông cụ Tư. Nếu thực sự muốn biết thì tám giờ tối đến thư phòng gặp tôi.” Sau khi đám người kéo đến, Nguyễn Kiến Định bước đến gần anh, hơi nghiêng người nói nhỏ.
Tư Mộ Hàn kinh ngạc liếc anh ta một cái, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ở đây không thể giúp gì được nữa, Nguyễn Kiến Định nhìn quanh liếc mắt một cái, sau khi thắp hương cho ông cụ Tư, liền xoay người bước vào trong, xách Nguyễn Tri Hạ đang ghé ở cửa trở lại.
Giải quyết mọi chuyện xong cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, Tư Mộ Hàn nhìn người cuối cùng rời đi, đã sáu giờ tối, cơm tối còn chưa ăn cũng không cảm thấy đói.
Người giúp việc đến gọi nhiều lần, cơm lạnh rồi lại nóng nhưng anh một miếng cũng không động.
Cả người Tư Mộ Hàn mệt mỏi và khó thở, đẩy cửa bước vào, liếc mắt nhìn qua, giữa giường nhô lên một bọc nhỏ, anh buồn cười đỡ trán, chậm rãi đi tới.
Anh vừa đi vừa giả vờ gọi, chờ bước đến bên cửa sổ liền nhẹ nhàng nhấc chăn bông trên giường xuống, nhiệt độ trong phòng rất cao, cho dù không đắp chăn cũng không vấn đề gì.
Quả nhiên, khi vén chăn lên, ba bảo bối bên trong liền hiện ra, có điều anh vốn tưởng rằng ba người cùng anh đùa giỡn nhưng đều đã ngủ, ba người chen chúc cùng một chỗ cũng không ngại chật.
Tư Mộ Hàn cười tủm tỉm, cẩn thận đưa Nguyễn Hướng Minh và Tư Tinh Hòa đi sang phòng khác.
Anh lặng lẽ nhìn hai anh em ngọt ngào ngủ ngon rồi mỉm cười rời khỏi phòng.
Lúc này anh hoàn toàn không muốn ăn gì nữa, đơn giản rửa mặt, thay bộ đồ ngủ, cẩn thận tránh tóc và cánh tay của cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thở dài, nhếch khóe miệng.
Từ khi Tinh Hòa sinh ra, anh bận rộn hơn một tháng, hai người căn bản không gặp mặt nhau mấy lần.
Có lẽ là quá nóng, Nguyễn Tri Hạ cau mày, mi mắt run rẩy, cuối cùng cô mê man mở mắt ra: “Mộ Hàn.”
Dụi dụi mắt nhẹ nhàng gọi tên anh, ngáp một cái mới từ từ tỉnh lại.
“Còn chưa tới bảy giờ, ngủ tiếp một lát nhé, chờ em ngủ rồi, anh sẽ đi gặp anh cả.” Cô gái nhỏ vừa tỉnh ngủ, tóc tai bù xù, hai má ửng hồng tựa vào tay anh mà phúng phính, nhìn thật dễ thương.
Anh vỗ tay mình, Nguyễn Tri Hạ nheo mắt dụi vào cổ anh: “Hướng Minh và Tinh Hòa đâu? Anh tới đây khi nào?” Cảm giác mở mắt ra là có thể nhìn thấy người mình yêu thật tốt, tốt đến mức Nguyễn Tri Hạ không muốn buông ra.
Hai người cứ như vậy dính vào nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô gái nhỏ vẫn không thể cưỡng lại được giọng nói của người đàn ông, ngoan ngoãn bị anh dỗ dành chìm vào giấc ngủ.
Thu xếp ổn thỏa cho cô vợ nhỏ của mình xong, Tư Mộ Hàn cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó đứng thẳng người dậy, tắt đèn đi ra khỏi phòng.
Phòng ngủ của hai người được thiết kế ở tầng hai, còn phòng làm việc riêng thì ở tầng ba. Tư Mộ Hàn quen đường quen lối đi thẳng lên tới cửa phòng, đưa tay gõ cửa một cái rồi đẩy cửa đi vào.
“Đến rồi à.” Nguyễn Kiến Định đang ngồi sau bàn đọc sách xử lý công việc không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói với anh một câu rồi tiếp tục chuyện mình đang làm dở.
Dù sao nơi này cũng là nhà của mình, Tư Mộ Hàn rất quen thuộc với không gian ở đây. Anh tiện tay lấy một quyển sách trên giá rồi ngồi xuống ghế sô pha đơn, vắt chéo chân im lặng ngồi đọc sách.
Thật lâu sau, anh ta mới miễn cưỡng nặn ra một câu: “Đúng vậy, đúng là chúng tôi đã không nghĩ kỹ, vậy chờ khi mọi chuyện xong xuôi, phiền anh Hàn và cô Hạ đi theo chúng tôi.”
Người đàn ông nói như rít từ kẽ răng, nói xong liền dẫn đầu rời đi.
Nguyễn Kiến Định chậm rãi bước tới, vỗ vai Tư Mộ Hàn, nhìn người nọ đi xa, vẻ mặt dần không tốt.
“Anh thật sự muốn đưa Tri Hạ đến nơi đó sao?” Anh ta có thể gạt tai mắt của ông ngoại đến đây, còn công khai uy hiếp bọn họ, như vậy Abel cũng khá chắc chắn.
Nhưng ông ngoại ở đó, tự tin của ông ta là từ đâu ra?
“Tạm thời trước tiên đừng hành động, cậu an tâm xử lý hậu sự của ông cụ Tư. Nếu thực sự muốn biết thì tám giờ tối đến thư phòng gặp tôi.” Sau khi đám người kéo đến, Nguyễn Kiến Định bước đến gần anh, hơi nghiêng người nói nhỏ.
Tư Mộ Hàn kinh ngạc liếc anh ta một cái, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ở đây không thể giúp gì được nữa, Nguyễn Kiến Định nhìn quanh liếc mắt một cái, sau khi thắp hương cho ông cụ Tư, liền xoay người bước vào trong, xách Nguyễn Tri Hạ đang ghé ở cửa trở lại.
Giải quyết mọi chuyện xong cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, Tư Mộ Hàn nhìn người cuối cùng rời đi, đã sáu giờ tối, cơm tối còn chưa ăn cũng không cảm thấy đói.
Người giúp việc đến gọi nhiều lần, cơm lạnh rồi lại nóng nhưng anh một miếng cũng không động.
Cả người Tư Mộ Hàn mệt mỏi và khó thở, đẩy cửa bước vào, liếc mắt nhìn qua, giữa giường nhô lên một bọc nhỏ, anh buồn cười đỡ trán, chậm rãi đi tới.
Anh vừa đi vừa giả vờ gọi, chờ bước đến bên cửa sổ liền nhẹ nhàng nhấc chăn bông trên giường xuống, nhiệt độ trong phòng rất cao, cho dù không đắp chăn cũng không vấn đề gì.
Quả nhiên, khi vén chăn lên, ba bảo bối bên trong liền hiện ra, có điều anh vốn tưởng rằng ba người cùng anh đùa giỡn nhưng đều đã ngủ, ba người chen chúc cùng một chỗ cũng không ngại chật.
Tư Mộ Hàn cười tủm tỉm, cẩn thận đưa Nguyễn Hướng Minh và Tư Tinh Hòa đi sang phòng khác.
Anh lặng lẽ nhìn hai anh em ngọt ngào ngủ ngon rồi mỉm cười rời khỏi phòng.
Lúc này anh hoàn toàn không muốn ăn gì nữa, đơn giản rửa mặt, thay bộ đồ ngủ, cẩn thận tránh tóc và cánh tay của cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thở dài, nhếch khóe miệng.
Từ khi Tinh Hòa sinh ra, anh bận rộn hơn một tháng, hai người căn bản không gặp mặt nhau mấy lần.
Có lẽ là quá nóng, Nguyễn Tri Hạ cau mày, mi mắt run rẩy, cuối cùng cô mê man mở mắt ra: “Mộ Hàn.”
Dụi dụi mắt nhẹ nhàng gọi tên anh, ngáp một cái mới từ từ tỉnh lại.
“Còn chưa tới bảy giờ, ngủ tiếp một lát nhé, chờ em ngủ rồi, anh sẽ đi gặp anh cả.” Cô gái nhỏ vừa tỉnh ngủ, tóc tai bù xù, hai má ửng hồng tựa vào tay anh mà phúng phính, nhìn thật dễ thương.
Anh vỗ tay mình, Nguyễn Tri Hạ nheo mắt dụi vào cổ anh: “Hướng Minh và Tinh Hòa đâu? Anh tới đây khi nào?” Cảm giác mở mắt ra là có thể nhìn thấy người mình yêu thật tốt, tốt đến mức Nguyễn Tri Hạ không muốn buông ra.
Hai người cứ như vậy dính vào nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô gái nhỏ vẫn không thể cưỡng lại được giọng nói của người đàn ông, ngoan ngoãn bị anh dỗ dành chìm vào giấc ngủ.
Thu xếp ổn thỏa cho cô vợ nhỏ của mình xong, Tư Mộ Hàn cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó đứng thẳng người dậy, tắt đèn đi ra khỏi phòng.
Phòng ngủ của hai người được thiết kế ở tầng hai, còn phòng làm việc riêng thì ở tầng ba. Tư Mộ Hàn quen đường quen lối đi thẳng lên tới cửa phòng, đưa tay gõ cửa một cái rồi đẩy cửa đi vào.
“Đến rồi à.” Nguyễn Kiến Định đang ngồi sau bàn đọc sách xử lý công việc không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói với anh một câu rồi tiếp tục chuyện mình đang làm dở.
Dù sao nơi này cũng là nhà của mình, Tư Mộ Hàn rất quen thuộc với không gian ở đây. Anh tiện tay lấy một quyển sách trên giá rồi ngồi xuống ghế sô pha đơn, vắt chéo chân im lặng ngồi đọc sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.