Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3597
Hà An Sinh
18/07/2022
Luôn ở đây quấy rầy ông ngoại nghỉ ngơi cũng không nên, lúc Nguyễn Kiến Định đi ra cửa, mí mắt của Công tước Otto run rẩy vài cái, nhìn qua giống như tỉnh lại, muốn mở hai mắt ra vậy, nhưng vừa xoay người một cái thì nhanh chóng trở lại bình thường.
Sau khi Tư Mộ Hàn đưa cả nhà trở về tòa thành, quản gia Sơn nhanh chóng tiếp nhận chức vụ quản gia Tinh Hòa là một đứa nhỏ không biết gì cả, khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Nguyễn Hướng Minh thì lập tức vui vẻ lên.
Còn lúc bình thường thì cô bé rất yên tĩnh, tự chơi một mình, muốn làm gì thì cũng chỉ lẩm bẩm trong chốc lát, ngoan đến mức không giống như trẻ con cùng lứa, nhưng tính cách như thế lại khiến người trong nhà vô cùng yêu thích cô bé.
Sau khi trở về, trừ việc không thể luôn luôn nhìn thấy Nguyễn Kiến Định và Công tước Otto ra thì cuộc sống giống hệt như lúc trước, yên bình hạnh phúc, giống như mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng, không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhìn qua thì có vẻ yên ổn, nhưng bên ngoài đã bắt đầu có gió tanh mưa máu.
Nguyễn Kiến Định đi rồi, công ty của gia tộc Otto ở nước Mỹ lập tức xảy ra vấn đề về kinh tế vô cùng nghiêm trọng, trưởng phòng tài vụ của công ty như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, chẳng những lấy hết vốn lưu động của công ty mà còn lấy hết tiền lương của nhân viên nữa, nhân viên không được nhận lương liên tục hai tháng nên bắt đầu kháng nghị, thậm chí là có một bộ phận công nhân gây ẩu đả nữa.
Mấy vấn đề tiềm ẩn của công ty Sunrise bắt đầu hiện rõ, Tư Mộ Hàn bận bù đầu, nhưng chuyện này còn chưa giải quyết xong nữa, vấn đề công nhân bên kia càng ngày càng lớn, cứ theo cái đà này thì chưa tới nửa tháng, công nhân đã có thể dỡ công ty này xuống rồi.
Nguyễn Kiến Định cũng không còn cách nào, từ khi anh đến Châu Âu và bị ép phải nhận công việc của gia chủ, bận rộn hơn lúc trước thì không nói, giờ người ở gia tộc vốn không thích anh ấy càng gây khó dễ với anh hơn, quãng thời gian khó khăn hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Hai người đàn ông đều rơi vào bế tắc, Nguyễn Tri Hạ không giúp được gì cả, cô thấy có vẻ chuyện này sắp phát triển đến mức khiến người ta không thể chịu được nữa, Vũ Nguyên Hải đột ngột xuất hiện ở xung quanh lâu đài cổ và tình cờ gặp phải Nguyễn Tri Hạ đang tản bộ ở gần đó.
Tuy trong lòng cô rất ghét người này, nhưng dù sao cũng là một mạng người, trong lúc sợ hãi, cô đã sai vệ sĩ đưa người đó vào trong tòa thành.
Sau khi để bác sĩ khám cẩn thận, cô tìm một sợi dây thừng cột anh ta vào giường. Bản thân cô thì lấy hai tay chống cằm, ngồi vào bàn bên cạnh theo dõi anh ta.
Không bao lâu sau, người đàn ông ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, anh ta theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng thân thể đã bị trói chặt, không thể nhúc nhích được, Nguyễn Tri Hạ xem mà buồn cười, cô bật cười “Phụt” một tiếng.
Vũ Nguyên Hải cau mày nhìn sang, sau khi anh ta thấy gương mặt của Nguyễn Tri Hạ thì đôi mày đang nhăn mới dần dãn ra.
“Tri Hạ, hôm nay chúng ta lại gặp nhau rồi! Cảm ơn em đã cứu tôi, nhưng lần này tôi tới đây là để giúp đỡ!”
Nói xong, anh ta nhắm hai mắt lại, ánh mắt rủ xuống sợi dây thừng trên người mình, nằm ở trên giường với vẻ mặt vô hại.
“Dựa vào đâu mà tôi phải thả anh ra, lúc trước anh cho Quốc Nam uống thuốc xổ cũng đâu có mềm lòng tí nào đâu, còn nữa, không phải bây giờ anh nên ở cạnh Giang Húc Đông sao? Ông ta thả anh ra để anh đi tìm hiểu tin tức à?”
Nguyễn Tri Hạ lạnh mặt nhìn anh ta, cô ngồi vững trên ghế, không hề có ý định sẽ đứng dậy, cô hừ lạnh một tiếng, thẳng thừng từ chối yêu cầu của anh ta.
“Tôi thật sự đến để giúp mọi người mà, có lẽ bây giờ Công tước Otto vẫn còn nằm ở trên giường không động đậy được, dã tâm của Giang Húc Đông lớn hơn sự tưởng tượng của em nhiều. Anh ta chính là tên ác ma, chỉ dựa vào mọi người thì không thể bắt anh ta được đâu. Lúc trước còn có Công tước Otto có thể đè chết anh ta, nhưng bây giờ Công tước Otto không thể ngăn cản bước chân cửa anh ta được nữa.”
Vũ Nguyên Hải cười trừ, anh ta đưa đôi mắt long lanh như có nước nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, giống như là đang suy nghĩ về chuyện gì đó rất đau khổ vậy.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh, ai biết được anh có phải là lấy lý do đó đến lừa gạt tôi, tìm kiếm tin tức cho Giang Húc Nhật hay không!”
Sau khi Tư Mộ Hàn đưa cả nhà trở về tòa thành, quản gia Sơn nhanh chóng tiếp nhận chức vụ quản gia Tinh Hòa là một đứa nhỏ không biết gì cả, khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Nguyễn Hướng Minh thì lập tức vui vẻ lên.
Còn lúc bình thường thì cô bé rất yên tĩnh, tự chơi một mình, muốn làm gì thì cũng chỉ lẩm bẩm trong chốc lát, ngoan đến mức không giống như trẻ con cùng lứa, nhưng tính cách như thế lại khiến người trong nhà vô cùng yêu thích cô bé.
Sau khi trở về, trừ việc không thể luôn luôn nhìn thấy Nguyễn Kiến Định và Công tước Otto ra thì cuộc sống giống hệt như lúc trước, yên bình hạnh phúc, giống như mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng, không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhìn qua thì có vẻ yên ổn, nhưng bên ngoài đã bắt đầu có gió tanh mưa máu.
Nguyễn Kiến Định đi rồi, công ty của gia tộc Otto ở nước Mỹ lập tức xảy ra vấn đề về kinh tế vô cùng nghiêm trọng, trưởng phòng tài vụ của công ty như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, chẳng những lấy hết vốn lưu động của công ty mà còn lấy hết tiền lương của nhân viên nữa, nhân viên không được nhận lương liên tục hai tháng nên bắt đầu kháng nghị, thậm chí là có một bộ phận công nhân gây ẩu đả nữa.
Mấy vấn đề tiềm ẩn của công ty Sunrise bắt đầu hiện rõ, Tư Mộ Hàn bận bù đầu, nhưng chuyện này còn chưa giải quyết xong nữa, vấn đề công nhân bên kia càng ngày càng lớn, cứ theo cái đà này thì chưa tới nửa tháng, công nhân đã có thể dỡ công ty này xuống rồi.
Nguyễn Kiến Định cũng không còn cách nào, từ khi anh đến Châu Âu và bị ép phải nhận công việc của gia chủ, bận rộn hơn lúc trước thì không nói, giờ người ở gia tộc vốn không thích anh ấy càng gây khó dễ với anh hơn, quãng thời gian khó khăn hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Hai người đàn ông đều rơi vào bế tắc, Nguyễn Tri Hạ không giúp được gì cả, cô thấy có vẻ chuyện này sắp phát triển đến mức khiến người ta không thể chịu được nữa, Vũ Nguyên Hải đột ngột xuất hiện ở xung quanh lâu đài cổ và tình cờ gặp phải Nguyễn Tri Hạ đang tản bộ ở gần đó.
Tuy trong lòng cô rất ghét người này, nhưng dù sao cũng là một mạng người, trong lúc sợ hãi, cô đã sai vệ sĩ đưa người đó vào trong tòa thành.
Sau khi để bác sĩ khám cẩn thận, cô tìm một sợi dây thừng cột anh ta vào giường. Bản thân cô thì lấy hai tay chống cằm, ngồi vào bàn bên cạnh theo dõi anh ta.
Không bao lâu sau, người đàn ông ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, anh ta theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng thân thể đã bị trói chặt, không thể nhúc nhích được, Nguyễn Tri Hạ xem mà buồn cười, cô bật cười “Phụt” một tiếng.
Vũ Nguyên Hải cau mày nhìn sang, sau khi anh ta thấy gương mặt của Nguyễn Tri Hạ thì đôi mày đang nhăn mới dần dãn ra.
“Tri Hạ, hôm nay chúng ta lại gặp nhau rồi! Cảm ơn em đã cứu tôi, nhưng lần này tôi tới đây là để giúp đỡ!”
Nói xong, anh ta nhắm hai mắt lại, ánh mắt rủ xuống sợi dây thừng trên người mình, nằm ở trên giường với vẻ mặt vô hại.
“Dựa vào đâu mà tôi phải thả anh ra, lúc trước anh cho Quốc Nam uống thuốc xổ cũng đâu có mềm lòng tí nào đâu, còn nữa, không phải bây giờ anh nên ở cạnh Giang Húc Đông sao? Ông ta thả anh ra để anh đi tìm hiểu tin tức à?”
Nguyễn Tri Hạ lạnh mặt nhìn anh ta, cô ngồi vững trên ghế, không hề có ý định sẽ đứng dậy, cô hừ lạnh một tiếng, thẳng thừng từ chối yêu cầu của anh ta.
“Tôi thật sự đến để giúp mọi người mà, có lẽ bây giờ Công tước Otto vẫn còn nằm ở trên giường không động đậy được, dã tâm của Giang Húc Đông lớn hơn sự tưởng tượng của em nhiều. Anh ta chính là tên ác ma, chỉ dựa vào mọi người thì không thể bắt anh ta được đâu. Lúc trước còn có Công tước Otto có thể đè chết anh ta, nhưng bây giờ Công tước Otto không thể ngăn cản bước chân cửa anh ta được nữa.”
Vũ Nguyên Hải cười trừ, anh ta đưa đôi mắt long lanh như có nước nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, giống như là đang suy nghĩ về chuyện gì đó rất đau khổ vậy.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh, ai biết được anh có phải là lấy lý do đó đến lừa gạt tôi, tìm kiếm tin tức cho Giang Húc Nhật hay không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.