Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3628
Hà An Sinh
24/07/2022
Cũng may, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, chỉ là có hơi mất quá nhiều máy và tụt đường huyết, còn những cái khác chỉ là vết thương bên ngoài, không hề có gì nguy hiểm, sau khi nghỉ ngơi vài tiếng, có thể tỉnh lại, không có vấn đề gì lớn. Tư Mộ Hàn đã có thể yên tâm được rồi. Nếu mà còn chưa kịp hỏi gì mà người đã chết, thì việc anh tốn nhiều công sức như vậy để bắt không phải đều đã hoàn toàn trở thành công cốc rồi sao? Anh không thể nào làm những việc mất công vô ích như thế này được.
Đằng nào thì cũng phải đợi, anh dứt khoát từ dưới tầng hầm đi thẳng lên. Nơi nhốt người là biệt thự của Nguyễn Kiến Định. Mà biệt thự của Nguyễn Kiến Định là nằm ngay bên canh nhà mới của Tư Mộ Hàn. Cả quãng đường chỉ mất vài phút, anh vừa đi vừa ngân nga hát một bài là đã về đến nhà rồi.
Lúc Tư Mộ Hàn vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang bế Tinh Hòa chơi ở trong sân. Cũng không biết là bọn họ đang chơi trò gì, mà một đứa bé rõ ràng mới chỉ có mấy tháng tuổi lại cười vô cùng vui vẻ, cả sân đều chỉ nghe thấy tiếng cười của cô bé.
Giọng nói lớn khó mà tưởng tượng nối, hoàn toàn không giống với bạn nhỏ Nguyễn Hướng Minh, yên tĩnh, ngoan ngoãn, cả năm cũng chẳng khóc được mấy lần.
“Tinh Hòa cười cái gì thế? Chuyện ngày hôm, em đã suy nghĩ rõ ràng rồi chứ? Cục cưng Tri Hạ!” Bước chân chậm rãi bước tới, Tư Mộ Hàn khẽ ghé vào tai cô nói, hơi thở nóng rực phả lên chóp tai, Nguyễn Tri Hạ vô thức run lên.
Sắc mặt cô chợt đỏ ửng lên, phải mất một lúc sau mới có thể lấy lại tinh thần. Nguyễn Tri Hạ quay người, nhét đứa bẻ vào trong lòng anh, quay người rồi lập tức chạy đi. Dáng vẻ của cô giống như phía sau có con quái vật gì đó đang đuổi theo cô vậy, rất đáng yêu.
Tư Mộ Hàn ngược lại bị động tác bất ngờ này của cô làm cho giận mình, sau đó điều chỉnh lại động tác, ôm lấy Tinh Hòa, đuổi theo cô.
Vừa hay phía trước có người giúp việc đang bước tới, Tư Mộ Hàn giao đứa bé trên tay cho cô ta, bước lớn vào trong đuổi theo Nguyễn Tri Hạ.
Sau khi tìm kiếm một hổi, cuối cùng vẫn là tìm thấy người ở trên giường trong phòng. Cô gái nhỏ giống như đang tự lừa mình dối người, cả người cuộn trong chăn, trong miệng vừa lẩm nhẩm: “Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình”, vừa dùng tay che lấy hai mắt, giống như thể như vậy thì cô có thể biết mất tại chỗ vậy.
Cho nên nói, chuyện phụ nữ mang thai một lần là ngốc đi ba năm là hoàn toàn có thật mà. Bằng không, sao một cô gái trước đây rất thông minh, hiện giờ lại có thể ngốc nghếch thành dáng vẻ thế này. Có điều, dáng vẻ này của cô cũng quá đáng yêu rồi. Tư Mộ Hàn có phần không nhịn được mà muốn ôm lấy cô, hôn lên môi cô hai cái.
Trong lòng nghĩ như thế, đương nhiên anh cũng sẽ làm đúng như vậy. Tư Mộ Hàn ôm cả người và chăn vào trong lòng, chỉ để cô lộ đầu ra ngoài, tóc trên đầu trải qua giày vò như vậy cũng đã loạn hết cả rồi, xù lên giống như sắp phát nổ vậy.
Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt, thở hổn hển. Rõ ràng là cô đã bị bịt kín đến không chịu nổi nữa rồi. Ngược lại, Tư Mộ Hàn đi tới giống như đã cứu cô.
Tư Mộ Hàn chẳng nói tiếng nào, anh cúi đầu, hôn lên môi cô trước. Sau khi đã thỏa mãn rồi, anh mới thân mệt cọ lên khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Nguyễn Tri Hạ bị anh hôn đến choáng váng, khó kìm được mà hơi xoay người, muốn giải phóng chân tay ra ngoài, mà trong đầu cô lại mơ hồ cảm thấy chuyện này hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. Nhưng nhất thời cô lại không nghĩ ra được chỗ nào không đúng, chỉ có thể đỏ mặt, mơ màng ngã vào trong lòng anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Tri Hạ, sao sau khi sinh con xong hình như em lại đã ngốc thêm một chút rồi. Có phải mang thai còn có di chứng không?” Xoa xoa khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ, lúc này trong lòng Tư Mộ Hàn có hơi lo lắng, kéo người ở trong chăn ra. Anh vừa đau lòng lại giống như đang lau đi mồ hôi trên trán cô. Nóng thành bộ dạng này mà cũng không biết nói ra. Nếu không phải anh phát hiện ra có điểm không đúng, mà để cô tự mình phát hiện thì cũng không biết là phải đến lúc nào nữa. Cũng đúng là càng ngày càng mơ hồ rồi. Chút thông minh còn sót lại đó dường như cũng đã bị Tinh Hòa và Hướng Minh kế thừa, lấy đi mất rồi.
Đằng nào thì cũng phải đợi, anh dứt khoát từ dưới tầng hầm đi thẳng lên. Nơi nhốt người là biệt thự của Nguyễn Kiến Định. Mà biệt thự của Nguyễn Kiến Định là nằm ngay bên canh nhà mới của Tư Mộ Hàn. Cả quãng đường chỉ mất vài phút, anh vừa đi vừa ngân nga hát một bài là đã về đến nhà rồi.
Lúc Tư Mộ Hàn vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang bế Tinh Hòa chơi ở trong sân. Cũng không biết là bọn họ đang chơi trò gì, mà một đứa bé rõ ràng mới chỉ có mấy tháng tuổi lại cười vô cùng vui vẻ, cả sân đều chỉ nghe thấy tiếng cười của cô bé.
Giọng nói lớn khó mà tưởng tượng nối, hoàn toàn không giống với bạn nhỏ Nguyễn Hướng Minh, yên tĩnh, ngoan ngoãn, cả năm cũng chẳng khóc được mấy lần.
“Tinh Hòa cười cái gì thế? Chuyện ngày hôm, em đã suy nghĩ rõ ràng rồi chứ? Cục cưng Tri Hạ!” Bước chân chậm rãi bước tới, Tư Mộ Hàn khẽ ghé vào tai cô nói, hơi thở nóng rực phả lên chóp tai, Nguyễn Tri Hạ vô thức run lên.
Sắc mặt cô chợt đỏ ửng lên, phải mất một lúc sau mới có thể lấy lại tinh thần. Nguyễn Tri Hạ quay người, nhét đứa bẻ vào trong lòng anh, quay người rồi lập tức chạy đi. Dáng vẻ của cô giống như phía sau có con quái vật gì đó đang đuổi theo cô vậy, rất đáng yêu.
Tư Mộ Hàn ngược lại bị động tác bất ngờ này của cô làm cho giận mình, sau đó điều chỉnh lại động tác, ôm lấy Tinh Hòa, đuổi theo cô.
Vừa hay phía trước có người giúp việc đang bước tới, Tư Mộ Hàn giao đứa bé trên tay cho cô ta, bước lớn vào trong đuổi theo Nguyễn Tri Hạ.
Sau khi tìm kiếm một hổi, cuối cùng vẫn là tìm thấy người ở trên giường trong phòng. Cô gái nhỏ giống như đang tự lừa mình dối người, cả người cuộn trong chăn, trong miệng vừa lẩm nhẩm: “Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình”, vừa dùng tay che lấy hai mắt, giống như thể như vậy thì cô có thể biết mất tại chỗ vậy.
Cho nên nói, chuyện phụ nữ mang thai một lần là ngốc đi ba năm là hoàn toàn có thật mà. Bằng không, sao một cô gái trước đây rất thông minh, hiện giờ lại có thể ngốc nghếch thành dáng vẻ thế này. Có điều, dáng vẻ này của cô cũng quá đáng yêu rồi. Tư Mộ Hàn có phần không nhịn được mà muốn ôm lấy cô, hôn lên môi cô hai cái.
Trong lòng nghĩ như thế, đương nhiên anh cũng sẽ làm đúng như vậy. Tư Mộ Hàn ôm cả người và chăn vào trong lòng, chỉ để cô lộ đầu ra ngoài, tóc trên đầu trải qua giày vò như vậy cũng đã loạn hết cả rồi, xù lên giống như sắp phát nổ vậy.
Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt, thở hổn hển. Rõ ràng là cô đã bị bịt kín đến không chịu nổi nữa rồi. Ngược lại, Tư Mộ Hàn đi tới giống như đã cứu cô.
Tư Mộ Hàn chẳng nói tiếng nào, anh cúi đầu, hôn lên môi cô trước. Sau khi đã thỏa mãn rồi, anh mới thân mệt cọ lên khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Nguyễn Tri Hạ bị anh hôn đến choáng váng, khó kìm được mà hơi xoay người, muốn giải phóng chân tay ra ngoài, mà trong đầu cô lại mơ hồ cảm thấy chuyện này hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. Nhưng nhất thời cô lại không nghĩ ra được chỗ nào không đúng, chỉ có thể đỏ mặt, mơ màng ngã vào trong lòng anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Tri Hạ, sao sau khi sinh con xong hình như em lại đã ngốc thêm một chút rồi. Có phải mang thai còn có di chứng không?” Xoa xoa khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ, lúc này trong lòng Tư Mộ Hàn có hơi lo lắng, kéo người ở trong chăn ra. Anh vừa đau lòng lại giống như đang lau đi mồ hôi trên trán cô. Nóng thành bộ dạng này mà cũng không biết nói ra. Nếu không phải anh phát hiện ra có điểm không đúng, mà để cô tự mình phát hiện thì cũng không biết là phải đến lúc nào nữa. Cũng đúng là càng ngày càng mơ hồ rồi. Chút thông minh còn sót lại đó dường như cũng đã bị Tinh Hòa và Hướng Minh kế thừa, lấy đi mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.