Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3636
Hà An Sinh
26/07/2022
Dương Thừa Húc vô thức lùi về phía sau hai bước, sau đó mới nhận ra chỗ anh ta đứng căn bản Dương Minh Hạo không với tới được, nét mặt khẽ sa sầm xuống bước về phía trước hai bước: “Bố, trước kia bố đặt rất nhiều hi vọng vào con, con cũng không phải loại bùn nhão không thể trát nổi tường, nếu đã như vậy, việc gì bố phải bắt con đi theo bố, để cho con và Mộc Châu ở lại chỗ cũ, trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường chẳng lẽ không được sao?
Mộc Châu của anh ta đã đi mất, cô gái của anh ta không cần anh ta, Dương Thừa Húc đã đi tìm rất lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy người, cơn giận trong lòng không có chỗ phát tiết. Mặc dù anh ta vẫn còn chưa hết sợ Dương Minh Hạo, nhưng lúc này ông ta đang bị trói, không có cách nào hành động thoải mái được, lá gan của Dương Thừa Húc đã lớn hơn không ít, anh ta lạnh lùng đi quanh phòng vài bước, gương mặt âm u ngồi trên ghế sô pha.
Lúc này Dương Minh Hạo đã bình tĩnh lại, ông ta ngồi trên giường, cất lời lạnh lùng như băng: “Cho nên, mày vì một đứa con gái nên mới chui đầu vào lưới sao? Tao đã từng nói bao nhiêu lần rồi, không thể tin đứa con gái Trần Mộc Châu kia, mày xem thử xem, hiện giờ mày bị cô ta hại thành cái dạng gì rồi hả? Cái vẻ tự cho là thông minh này của mày đến bao giờ mới có thể sửa lại hả? Đến bao giờ mới có thể làm nên chuyện lớn!”
“Chuyện của con không cần bố phải quan tâm, hiện giờ người đang bị khóa lại không phải con, cho dù Tư Mộ Hàn muốn đối phó thì cũng không phải là đối phó với con. Bố à, ngay từ đầu con đã nói với bố là con thích Mộc Châu rồi, nếu như bố từng giúp đỡ con dù chỉ một lần, cuối cùng mọi chuyện sẽ không biến thành như bây giờ. Bố không quản được nữa rồi, thì ít ở đó mà mở mồm răn dạy con!”
Lần đầu tiên cãi lại Dương Minh Hạo, anh ta còn có chút sợ hãi, nhưng mà đến lần thứ hai cãi lại, trong lòng Dương Thừa Húc chỉ còn lại sự kích động và kích thích, anh ta trợn tròn hai mắt lên, khi nói đến đoạn quá hưng phấn còn không nhịn được đứng tại chỗ khoa tay múa chân.
Dương Minh Hạo tức giận không chịu nổi nhưng lại không có cách nào cả, ông ta chỉ có thể ngồi đó mặt không biểu tình nhìn Dương Thừa Húc biểu diễn, mãi cho đến khi anh ta nói quá nhiều rồi cuối cùng không còn lời nào để nói nữa, nên chỉ có thể ngậm miệng lại, ông ta mới lạnh lùng mở miệng nói:
“Bây giờ dù mày có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là để mày thoát ra ngoài, tao đã bị khóa lại rồi, không thể đi được. Tư Mộ Hàn là kẻ âm hiểm tàn nhẫn, tao còn không biết bản thân sẽ bị anh ta đối đãi thế nào, nhưng mày thì khác, mày vô tội, anh ta sẽ không làm người vô tội bị thương, mấy ngày nữa tao sẽ nghĩ cách đưa mày ra ngoài, đời sau khi ra ngoài rồi thì lập tức đi tìm Abel, nói với anh ta…”
Dương Minh Hạo vẫy tay bảo Dương Thừa Húc tới gần, sau đó kề sát vào lỗ tai anh ta nhẹ nhàng nói một câu, sau đó nhìn thẳng vào mắt Dương Thừa Húc, đợi đến khi anh ta bình tĩnh lại mới nói tiếp.
“Bảo anh ta dẫn con đi gặp người kia, sau đó phải làm như thế nào sẽ có người dạy cho con!”
Dù sao cũng là người ông ta nuôi dưỡng hai mươi mấy năm, cho dù là nuôi một con chó, nuôi lâu như vậy cũng có tình cảm. Dương Minh Hạo không bỏ được Dương Thừa Húc, chết đến nơi rồi vẫn nghĩ cách trải sạch đường cho anh ta, nếu như người kia thật sự là bố của anh ta, đối với anh ta mà nói có lợi nhiều hơn có hại.
Đợi một thời gian dài sau đó, chỗ có hại mới từ từ lòi ra, đến lúc đó người có thể che chở cho anh ta cũng không phải là người kia nữa, mà là mẹ của anh ta, chỉ có mẹ mới có thể toàn tâm toàn ý che chở cho con trai ruột của mình. . Truyện Khoa Huyễn
“Những điều bố nói con sẽ đi nghiệm chứng từng cái một, mặc dù có đôi lúc con thật sự rất ghét bố, nhưng chưa bao giờ con nghĩ tới chuyện sẽ không nhận bố làm bố. Dù con có phải là con ruột hay không cũng không quan trọng, bố của con vĩnh viên chỉ có một người là bố mà thôi!” Trên mặt Dương Thừa Húc đầy nước mắt, lời nói có chút nghẹn ngào, trong cuộc đời vô vị tẻ nhạt hai mươi mấy năm của anh ta, bố anh ta là cây đại thụ cứng rắn nhất để anh ta dựa vào.
Cho dù như thế nào ông ta cũng bảo vệ anh bình yên, nơi có Dương Minh Hạo ở, anh ta mới coi đó là nhà. Vì vậy cho dù chán ghét Dương Minh Hạo đến đâu, có không thích ông ta thế nào, cuối cùng trong mắt Dương Thừa Húc, cũng chỉ có Dương Minh Hạo mới xứng đáng được anh ta gọi là bố.
“Những chuyện này đợi sau khi con tìm được bố ruột rồi nói sau đi, huống chi tất cả những chuyện này đều chỉ là suy đoán mà thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, đợi sau khi ra ngoài, muốn tìm ai thì bảo Abel tìm giúp, chắc chắn ông ta sẽ giúp con!”
Mộc Châu của anh ta đã đi mất, cô gái của anh ta không cần anh ta, Dương Thừa Húc đã đi tìm rất lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy người, cơn giận trong lòng không có chỗ phát tiết. Mặc dù anh ta vẫn còn chưa hết sợ Dương Minh Hạo, nhưng lúc này ông ta đang bị trói, không có cách nào hành động thoải mái được, lá gan của Dương Thừa Húc đã lớn hơn không ít, anh ta lạnh lùng đi quanh phòng vài bước, gương mặt âm u ngồi trên ghế sô pha.
Lúc này Dương Minh Hạo đã bình tĩnh lại, ông ta ngồi trên giường, cất lời lạnh lùng như băng: “Cho nên, mày vì một đứa con gái nên mới chui đầu vào lưới sao? Tao đã từng nói bao nhiêu lần rồi, không thể tin đứa con gái Trần Mộc Châu kia, mày xem thử xem, hiện giờ mày bị cô ta hại thành cái dạng gì rồi hả? Cái vẻ tự cho là thông minh này của mày đến bao giờ mới có thể sửa lại hả? Đến bao giờ mới có thể làm nên chuyện lớn!”
“Chuyện của con không cần bố phải quan tâm, hiện giờ người đang bị khóa lại không phải con, cho dù Tư Mộ Hàn muốn đối phó thì cũng không phải là đối phó với con. Bố à, ngay từ đầu con đã nói với bố là con thích Mộc Châu rồi, nếu như bố từng giúp đỡ con dù chỉ một lần, cuối cùng mọi chuyện sẽ không biến thành như bây giờ. Bố không quản được nữa rồi, thì ít ở đó mà mở mồm răn dạy con!”
Lần đầu tiên cãi lại Dương Minh Hạo, anh ta còn có chút sợ hãi, nhưng mà đến lần thứ hai cãi lại, trong lòng Dương Thừa Húc chỉ còn lại sự kích động và kích thích, anh ta trợn tròn hai mắt lên, khi nói đến đoạn quá hưng phấn còn không nhịn được đứng tại chỗ khoa tay múa chân.
Dương Minh Hạo tức giận không chịu nổi nhưng lại không có cách nào cả, ông ta chỉ có thể ngồi đó mặt không biểu tình nhìn Dương Thừa Húc biểu diễn, mãi cho đến khi anh ta nói quá nhiều rồi cuối cùng không còn lời nào để nói nữa, nên chỉ có thể ngậm miệng lại, ông ta mới lạnh lùng mở miệng nói:
“Bây giờ dù mày có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là để mày thoát ra ngoài, tao đã bị khóa lại rồi, không thể đi được. Tư Mộ Hàn là kẻ âm hiểm tàn nhẫn, tao còn không biết bản thân sẽ bị anh ta đối đãi thế nào, nhưng mày thì khác, mày vô tội, anh ta sẽ không làm người vô tội bị thương, mấy ngày nữa tao sẽ nghĩ cách đưa mày ra ngoài, đời sau khi ra ngoài rồi thì lập tức đi tìm Abel, nói với anh ta…”
Dương Minh Hạo vẫy tay bảo Dương Thừa Húc tới gần, sau đó kề sát vào lỗ tai anh ta nhẹ nhàng nói một câu, sau đó nhìn thẳng vào mắt Dương Thừa Húc, đợi đến khi anh ta bình tĩnh lại mới nói tiếp.
“Bảo anh ta dẫn con đi gặp người kia, sau đó phải làm như thế nào sẽ có người dạy cho con!”
Dù sao cũng là người ông ta nuôi dưỡng hai mươi mấy năm, cho dù là nuôi một con chó, nuôi lâu như vậy cũng có tình cảm. Dương Minh Hạo không bỏ được Dương Thừa Húc, chết đến nơi rồi vẫn nghĩ cách trải sạch đường cho anh ta, nếu như người kia thật sự là bố của anh ta, đối với anh ta mà nói có lợi nhiều hơn có hại.
Đợi một thời gian dài sau đó, chỗ có hại mới từ từ lòi ra, đến lúc đó người có thể che chở cho anh ta cũng không phải là người kia nữa, mà là mẹ của anh ta, chỉ có mẹ mới có thể toàn tâm toàn ý che chở cho con trai ruột của mình. . Truyện Khoa Huyễn
“Những điều bố nói con sẽ đi nghiệm chứng từng cái một, mặc dù có đôi lúc con thật sự rất ghét bố, nhưng chưa bao giờ con nghĩ tới chuyện sẽ không nhận bố làm bố. Dù con có phải là con ruột hay không cũng không quan trọng, bố của con vĩnh viên chỉ có một người là bố mà thôi!” Trên mặt Dương Thừa Húc đầy nước mắt, lời nói có chút nghẹn ngào, trong cuộc đời vô vị tẻ nhạt hai mươi mấy năm của anh ta, bố anh ta là cây đại thụ cứng rắn nhất để anh ta dựa vào.
Cho dù như thế nào ông ta cũng bảo vệ anh bình yên, nơi có Dương Minh Hạo ở, anh ta mới coi đó là nhà. Vì vậy cho dù chán ghét Dương Minh Hạo đến đâu, có không thích ông ta thế nào, cuối cùng trong mắt Dương Thừa Húc, cũng chỉ có Dương Minh Hạo mới xứng đáng được anh ta gọi là bố.
“Những chuyện này đợi sau khi con tìm được bố ruột rồi nói sau đi, huống chi tất cả những chuyện này đều chỉ là suy đoán mà thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, đợi sau khi ra ngoài, muốn tìm ai thì bảo Abel tìm giúp, chắc chắn ông ta sẽ giúp con!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.