Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3669
Hà An Sinh
01/08/2022
Trần Mộc Châu nuốt nước miếng, nhìn Dương Thừa Húc, có chút lo lắng kéo tay anh ta đi vào bên trong.
Dương Thừa Húc cúi đầu nhíu mày. Tuy rằng người phụ nữ này đã quấn khăn lụa chặt lấy cả cơ thể và chỉ có ánh mắt là để lộ ra ngoài. Những điều này lại làm cho anh ta cảm thấy có chút quen mắt, thậm chí trong lòng anh ta còn toát ra một cảm giác thân thuộc.
Bản thân anh ta cũng bị giật mình, vốn muốn xoay người rời đi.
Nhưng cái cảm giác kỳ quái này khiến cho anh ta phải cắn răng mà bước vào. Cho đến khi ngồi trên sô pha, trước mặt là một ly trà nóng hổi, anh ta mới cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút khó tin. Anh ta cứ vậy mà đi vào, cứ đi theo một người phụ nữ mà bước vào nhà của bà ta.
“Hai người muốn ăn không? Ở đây tạm thời chỉ có một mình tôi sống thôi, cho nên hai người cũng không cần thấy ngại đâu, cứ tự nhiên như nhà của mình”
Giọng nói của người phụ nữ này rất dịu dàng. Bà ta vừa nói chuyện, vừa ngồi xổm ở bên bàn uống nước, bày mấy đĩa bánh ngọt ra.
Trần Mộc Châu có chút phấn khích, lại có chút sợ hãi, len lén nhìn bà ta vài lân. Cuối cùng suy nghĩ ban nãy cũng biến đi, hai tay đặt lên đùi bóp chặt, vẻ mặt của cô ta lại có chút lo lắng và kiêm chế. Sau khi uống một ngụm trà mới mở miệng nói: “Sao cô lại sống một mình ở đây vậy? Cô có phải là khách của ông Abel không?” Trước tiên phải nói chuyện mới có thể chậm rãi dẫn tới chuyện mà bản thân muốn nói.
“Tất cả những người đến đây đều là khách của ông Abel. Cô gái, cô hỏi câu này có chút… Không cần thiết.”
Người phụ nữ mỉm cười, chậm rãi đứng lên và ngồi vào chiếc ghế sô pha. Mặc dù là bà ta đang nói chuyện với Trân Mộc Châu, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chăm Dương Thừa Húc.
Trần Mộc Châu mím môi. Nhất thời cô ta không biết rốt cuộc nên nói cái gì. Hai tay của cô ta cứ xoa xoa vào nhau, mắt thì nhìn về phía Dương Thừa Húc rồi lại nhìn sang người phụ nữ kia. Cuối cùng, cô ta cũng chỉ biết cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt, nở một nụ cười mang theo sự xấu hổ rồi lại tiếp tục mở miệng nói: “Cháu chỉ là muốn hỏi, sao cô lại phải che hết mặt đi vậy? Nếu không tiện thì vợ chồng chúng cháu sẽ rời đi luôn.” Trong trường hợp như thế này, nhất định phải lấy lùi làm tiến, không thể cứ nhiệt tình mà gặm hỏi. Nếu như thân phận của người phụ nữ này thật sự là đúng như những điều mà cô ta đang nghĩ thì sẽ quá tốt rồi. Còn nếu như không phải, thì cứ coi như cô ta ở lại trò chuyện với bà ta một chút đi.
“Đương nhiên là tôi cũng có lý do của riêng mình. Mà nếu cô không ngại, tôi cũng có chuyện muốn hỏi. Nhưng có vẻ như quan hệ giữa vợ chồng hai người cũng không được tốt cho lắm, sao đi ra ngoài mà còn phải buộc xích trên chân như vậy chứ? Những người nào không biết lại sợ rằng hai người là có thù với nhau đấy.”
Bà ta vốn chỉ là muốn gặp Dương Thừa Húc mà thôi. Tuy nhiên bà ta cũng rất đồng cảm với cô gái này. Lúc này sắc mặt của cô ta không được tốt cho lắm, chắc hẳn là bị con trai của bà ta nhốt lại, nhưng có vẻ cô ta cũng không có quan tâm đến sự sống và chết của bản thân lắm. Cho nên bà ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn để đùa giỡn với Trần Mộc Châu, bà ta cũng sẽ không vì một chút đồng cảm này mà thả cô ta ra. Bà ta chỉ đơn giản là nhắc đến chuyện này, đây cũng coi như là một chút lòng tốt của bà ta rồi.
“Tình cảm của tôi và vợ hiện tại vẫn rất tốt, không cần bà phải quan tâm đầu. Chúng tôi đã làm phiền bà lâu như vậy, cũng thật là xấu hổ, chúng tôi phải trở về rồi. Sau này mà có cơ hội, hoan nghênh bà sang nhà chúng tôi chơi một chút.”
Nếu không phải tự nhiên có chút thiện cảm với người đàn bà đang ngồi trước mắt này, lời mà Dương Thừa Húc nói cũng sẽ không lịch sự như vậy. Lần này cho dù Trần Mộc Châu có phản đối như thế nào, anh ta cũng túm hai tay của cô ta rồi kéo ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng và dĩ nhiên là tâm trạng của anh ta cũng như được ném xuống hầm bằng rồi.
Người đàn bà kia cũng không nói gì nhiều, chỉ đứng lên nhìn hai người họ rời đi.
Lúc rời đi, Trần Mộc Châu cảm thấy không cam lòng. Khi cô ta thấy sắp bị kéo ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ của người phụ nữ, cũng không biết là lấy thêm được lá gan từ đâu mà mạnh mẽ vươn tay kéo chiếc khăn lụa ở trên mặt bà ta xuống. Cả hai người ở đây đều không có phòng bị, lúc Dương Thừa Húc quay đầu lại, bà ta đang muốn nhặt chiếc khăn lụa lên để che mặt đi. Nhưng đã quá muộn rồi, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, sắc mặt bà ta có chút ngưng đọng.
Dương Thừa Húc cúi đầu nhíu mày. Tuy rằng người phụ nữ này đã quấn khăn lụa chặt lấy cả cơ thể và chỉ có ánh mắt là để lộ ra ngoài. Những điều này lại làm cho anh ta cảm thấy có chút quen mắt, thậm chí trong lòng anh ta còn toát ra một cảm giác thân thuộc.
Bản thân anh ta cũng bị giật mình, vốn muốn xoay người rời đi.
Nhưng cái cảm giác kỳ quái này khiến cho anh ta phải cắn răng mà bước vào. Cho đến khi ngồi trên sô pha, trước mặt là một ly trà nóng hổi, anh ta mới cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút khó tin. Anh ta cứ vậy mà đi vào, cứ đi theo một người phụ nữ mà bước vào nhà của bà ta.
“Hai người muốn ăn không? Ở đây tạm thời chỉ có một mình tôi sống thôi, cho nên hai người cũng không cần thấy ngại đâu, cứ tự nhiên như nhà của mình”
Giọng nói của người phụ nữ này rất dịu dàng. Bà ta vừa nói chuyện, vừa ngồi xổm ở bên bàn uống nước, bày mấy đĩa bánh ngọt ra.
Trần Mộc Châu có chút phấn khích, lại có chút sợ hãi, len lén nhìn bà ta vài lân. Cuối cùng suy nghĩ ban nãy cũng biến đi, hai tay đặt lên đùi bóp chặt, vẻ mặt của cô ta lại có chút lo lắng và kiêm chế. Sau khi uống một ngụm trà mới mở miệng nói: “Sao cô lại sống một mình ở đây vậy? Cô có phải là khách của ông Abel không?” Trước tiên phải nói chuyện mới có thể chậm rãi dẫn tới chuyện mà bản thân muốn nói.
“Tất cả những người đến đây đều là khách của ông Abel. Cô gái, cô hỏi câu này có chút… Không cần thiết.”
Người phụ nữ mỉm cười, chậm rãi đứng lên và ngồi vào chiếc ghế sô pha. Mặc dù là bà ta đang nói chuyện với Trân Mộc Châu, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chăm Dương Thừa Húc.
Trần Mộc Châu mím môi. Nhất thời cô ta không biết rốt cuộc nên nói cái gì. Hai tay của cô ta cứ xoa xoa vào nhau, mắt thì nhìn về phía Dương Thừa Húc rồi lại nhìn sang người phụ nữ kia. Cuối cùng, cô ta cũng chỉ biết cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt, nở một nụ cười mang theo sự xấu hổ rồi lại tiếp tục mở miệng nói: “Cháu chỉ là muốn hỏi, sao cô lại phải che hết mặt đi vậy? Nếu không tiện thì vợ chồng chúng cháu sẽ rời đi luôn.” Trong trường hợp như thế này, nhất định phải lấy lùi làm tiến, không thể cứ nhiệt tình mà gặm hỏi. Nếu như thân phận của người phụ nữ này thật sự là đúng như những điều mà cô ta đang nghĩ thì sẽ quá tốt rồi. Còn nếu như không phải, thì cứ coi như cô ta ở lại trò chuyện với bà ta một chút đi.
“Đương nhiên là tôi cũng có lý do của riêng mình. Mà nếu cô không ngại, tôi cũng có chuyện muốn hỏi. Nhưng có vẻ như quan hệ giữa vợ chồng hai người cũng không được tốt cho lắm, sao đi ra ngoài mà còn phải buộc xích trên chân như vậy chứ? Những người nào không biết lại sợ rằng hai người là có thù với nhau đấy.”
Bà ta vốn chỉ là muốn gặp Dương Thừa Húc mà thôi. Tuy nhiên bà ta cũng rất đồng cảm với cô gái này. Lúc này sắc mặt của cô ta không được tốt cho lắm, chắc hẳn là bị con trai của bà ta nhốt lại, nhưng có vẻ cô ta cũng không có quan tâm đến sự sống và chết của bản thân lắm. Cho nên bà ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn để đùa giỡn với Trần Mộc Châu, bà ta cũng sẽ không vì một chút đồng cảm này mà thả cô ta ra. Bà ta chỉ đơn giản là nhắc đến chuyện này, đây cũng coi như là một chút lòng tốt của bà ta rồi.
“Tình cảm của tôi và vợ hiện tại vẫn rất tốt, không cần bà phải quan tâm đầu. Chúng tôi đã làm phiền bà lâu như vậy, cũng thật là xấu hổ, chúng tôi phải trở về rồi. Sau này mà có cơ hội, hoan nghênh bà sang nhà chúng tôi chơi một chút.”
Nếu không phải tự nhiên có chút thiện cảm với người đàn bà đang ngồi trước mắt này, lời mà Dương Thừa Húc nói cũng sẽ không lịch sự như vậy. Lần này cho dù Trần Mộc Châu có phản đối như thế nào, anh ta cũng túm hai tay của cô ta rồi kéo ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng và dĩ nhiên là tâm trạng của anh ta cũng như được ném xuống hầm bằng rồi.
Người đàn bà kia cũng không nói gì nhiều, chỉ đứng lên nhìn hai người họ rời đi.
Lúc rời đi, Trần Mộc Châu cảm thấy không cam lòng. Khi cô ta thấy sắp bị kéo ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ của người phụ nữ, cũng không biết là lấy thêm được lá gan từ đâu mà mạnh mẽ vươn tay kéo chiếc khăn lụa ở trên mặt bà ta xuống. Cả hai người ở đây đều không có phòng bị, lúc Dương Thừa Húc quay đầu lại, bà ta đang muốn nhặt chiếc khăn lụa lên để che mặt đi. Nhưng đã quá muộn rồi, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, sắc mặt bà ta có chút ngưng đọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.