Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3707
Hà An Sinh
09/08/2022
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, sau hai tiếng “tút tút”, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Vũ Nguyên Hải, bây giờ anh đang ở đâu? Tôi sẽ cử người đến tìm anh ngay lập tức.” Anh ta hầu như không được ngủ trong hai ngày liên tiếp, dù cho anh ta có là mình đồng da sắt đi chăng nữa cũng không thể chịu nổi.
Giọng nói Vũ Nguyên Hải có chút mệt mỏi, nhíu mày ngồi ở trên ghế, tảng đá lớn trong lòng thả lỏng không ít.
“Cậu có chắc rằng người được cử đi lần này sẽ không có vấn đề gì chứ? Lần trước suýt chút nữa tôi đã bị cậu giết rồi.” Chỉ cần nghĩ đến lần cuối cùng anh ta thoát khỏi cõi chết, giọng điệu của Vũ Nguyên Hải không thể khá hơn. Vẻ mặt u ám sờ lên vết thương trên thắt lưng, vẻ mặt đau khổ nhất thời méo mó.
‘Là người tôi tin cậy. Hãy nói ngay cho tôi biết hiện giờ anh đang ở đâu, tôi sẽ cho người đến đón anh đi chữa trị.” Tối qua Vũ Nguyên Hải không nghe điện thoại, không cần suy nghĩ cũng biết rằng anh ta đã bị thương, hơn nữa bị thương không hề nhẹ.
“Hai ngày nữa rồi cậu hãy kêu người của cậu tới tìm tôi. Nếu những người này còn có vấn đề, ít nhất tôi còn có khả năng chạy trốn!” Bóng đen tâm lý quá lớn, Vũ Nguyên Hải chậm rãi xuống giường đi tới cửa sổ, kéo một góc rèm để nhìn ra bên ngoài.
Nơi anh ta chọn là một khu ổ chuột ở địa phương, đường phố bên ngoài không chỉ lộn xộn, mà còn bẩn thỉu và hôi hám.
An ninh trật tự ở đây rất hỗn loạn, nên việc đánh nhau là chuyện thường xảy ra.
Cảnh sát địa phương hoàn toàn không quan tâm đến nơi này, tương đương với việc nếu anh ta ở nơi này cũng không bị ai quan tâm, bị thương nặng như vậy còn có thể tìm được nơi ở, thật sự là phúc đức của tổ tiên!
“Hiện tại anh phải tìm bác sĩ chữa trị cho anh ngay lập tức. Mặc dù tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng thương tích của anh hẳn là rất nghiêm trọng. Cho dù Vũ Nguyên Hải anh không nghe lời tôi, thì anh cũng phải cân nhắc cho thân thể của mình…”
“Bản thân tôi là bác sĩ, cậu cũng đừng quên điều đó. Tôi có thể tự mình chăm sóc vết thương, những thứ khác cậu cũng không cần phải lo lắng. Tôi sẽ gửi cho cậu tài liệu chính xác trong vòng một tuần, đến lúc đó nếu như cậu vẫn quyết định tiến hành kế hoạch ban đầu thì tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa, nhưng khi tôi quay lại cậu phải cho tôi biết chính xác Giang Húc Đông đã đi đâu, sống hay chết, tôi không quan tâm điều gì khác mà chỉ muốn biết anh ta đang ở đâu!” Sau một câu nói dài, Vũ Nguyên Hải ngay lập tức ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển, máu chảy ra từ eo của anh ta.
“Tôi có thể nói cho anh biết Giang Húc Đông đang ở đâu. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải sống sót trở về đây.” Nguyễn Kiến Định vừa nói vừa vặn chặt mi tâm.
“Tôi tất nhiên có thể sống sót trở lại, cậu không cần lo lắng những chuyện này!” Vũ Nguyên Hải nghiến răng nghiến lợi nói rồi cúp điện thoại.
Bằng cách nào đó trong vô thức anh ta di chuyển đôi chân mình đến bên giường, thở hổn hển sờ trán, nhiệt độ hơi cao, mặc dù lúc đó xử lý khá nghiêm ngặt, nhưng môi trường bên ngoài ở đây thực sự rất tệ, chắc chắn sẽ bị viêm nhiễm.
Anh ta đang nghĩ tới việc sẽ đến bên giường lấy thuốc, nhưng anh ta vừa động thì thấy trước mắt là một mảng tối tăm, thật lâu mới dịu lại được, ngay lúc có biểu hiện sắp ngất xỉu anh ta liền nheo mắt, nhưng rồi vẫn nhất quyết uống thuốc tiêu viêm trước khi nằm lên giường và chìm vào giấc ngủ.
Anh ta đã không ăn gì, chỉ uống vài ngụm nước, mặc dù trước đó đã ngủ một giấc nhưng sắc mặt của anh ta vẫn xanh xao một cách khủng khiếp, vết thương vẫn chảy máu rất nghiêm trọng, không có môi trường phục hồi tốt, chính vì vậy cách phục hồi sức khỏe nhanh nhất chỉ có thể là đi ngủ.
Rõ ràng Vũ Nguyên Hải biết rõ tình hình của bản thân mình, nhưng anh ta không hề có chút phản kháng nào, mà chỉ gần như ngủ thiếp đi sau khi vừa nhắm mắt.
Nguyễn Kiến Định nhíu mày nhìn điện thoại bị cúp máy, trong lòng có chút lo lắng, nhưng nhất thời không thể làm gì được.
Trên thực tế, suy nghĩ kỹ lại, những gì Vũ Nguyên Hải nói vừa rồi không phải không có lý, ai có thể đảm bảo những người anh ta phải tới lần này sẽ không có vấn đề gì, nếu vẫn còn vấn đề, thì ngay cả cơ hội chạy trốn trong tình huống nguy hiểm như vậy trong tay anh ta cũng là một điều xa xỉ.
Giọng nói Vũ Nguyên Hải có chút mệt mỏi, nhíu mày ngồi ở trên ghế, tảng đá lớn trong lòng thả lỏng không ít.
“Cậu có chắc rằng người được cử đi lần này sẽ không có vấn đề gì chứ? Lần trước suýt chút nữa tôi đã bị cậu giết rồi.” Chỉ cần nghĩ đến lần cuối cùng anh ta thoát khỏi cõi chết, giọng điệu của Vũ Nguyên Hải không thể khá hơn. Vẻ mặt u ám sờ lên vết thương trên thắt lưng, vẻ mặt đau khổ nhất thời méo mó.
‘Là người tôi tin cậy. Hãy nói ngay cho tôi biết hiện giờ anh đang ở đâu, tôi sẽ cho người đến đón anh đi chữa trị.” Tối qua Vũ Nguyên Hải không nghe điện thoại, không cần suy nghĩ cũng biết rằng anh ta đã bị thương, hơn nữa bị thương không hề nhẹ.
“Hai ngày nữa rồi cậu hãy kêu người của cậu tới tìm tôi. Nếu những người này còn có vấn đề, ít nhất tôi còn có khả năng chạy trốn!” Bóng đen tâm lý quá lớn, Vũ Nguyên Hải chậm rãi xuống giường đi tới cửa sổ, kéo một góc rèm để nhìn ra bên ngoài.
Nơi anh ta chọn là một khu ổ chuột ở địa phương, đường phố bên ngoài không chỉ lộn xộn, mà còn bẩn thỉu và hôi hám.
An ninh trật tự ở đây rất hỗn loạn, nên việc đánh nhau là chuyện thường xảy ra.
Cảnh sát địa phương hoàn toàn không quan tâm đến nơi này, tương đương với việc nếu anh ta ở nơi này cũng không bị ai quan tâm, bị thương nặng như vậy còn có thể tìm được nơi ở, thật sự là phúc đức của tổ tiên!
“Hiện tại anh phải tìm bác sĩ chữa trị cho anh ngay lập tức. Mặc dù tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng thương tích của anh hẳn là rất nghiêm trọng. Cho dù Vũ Nguyên Hải anh không nghe lời tôi, thì anh cũng phải cân nhắc cho thân thể của mình…”
“Bản thân tôi là bác sĩ, cậu cũng đừng quên điều đó. Tôi có thể tự mình chăm sóc vết thương, những thứ khác cậu cũng không cần phải lo lắng. Tôi sẽ gửi cho cậu tài liệu chính xác trong vòng một tuần, đến lúc đó nếu như cậu vẫn quyết định tiến hành kế hoạch ban đầu thì tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa, nhưng khi tôi quay lại cậu phải cho tôi biết chính xác Giang Húc Đông đã đi đâu, sống hay chết, tôi không quan tâm điều gì khác mà chỉ muốn biết anh ta đang ở đâu!” Sau một câu nói dài, Vũ Nguyên Hải ngay lập tức ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển, máu chảy ra từ eo của anh ta.
“Tôi có thể nói cho anh biết Giang Húc Đông đang ở đâu. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải sống sót trở về đây.” Nguyễn Kiến Định vừa nói vừa vặn chặt mi tâm.
“Tôi tất nhiên có thể sống sót trở lại, cậu không cần lo lắng những chuyện này!” Vũ Nguyên Hải nghiến răng nghiến lợi nói rồi cúp điện thoại.
Bằng cách nào đó trong vô thức anh ta di chuyển đôi chân mình đến bên giường, thở hổn hển sờ trán, nhiệt độ hơi cao, mặc dù lúc đó xử lý khá nghiêm ngặt, nhưng môi trường bên ngoài ở đây thực sự rất tệ, chắc chắn sẽ bị viêm nhiễm.
Anh ta đang nghĩ tới việc sẽ đến bên giường lấy thuốc, nhưng anh ta vừa động thì thấy trước mắt là một mảng tối tăm, thật lâu mới dịu lại được, ngay lúc có biểu hiện sắp ngất xỉu anh ta liền nheo mắt, nhưng rồi vẫn nhất quyết uống thuốc tiêu viêm trước khi nằm lên giường và chìm vào giấc ngủ.
Anh ta đã không ăn gì, chỉ uống vài ngụm nước, mặc dù trước đó đã ngủ một giấc nhưng sắc mặt của anh ta vẫn xanh xao một cách khủng khiếp, vết thương vẫn chảy máu rất nghiêm trọng, không có môi trường phục hồi tốt, chính vì vậy cách phục hồi sức khỏe nhanh nhất chỉ có thể là đi ngủ.
Rõ ràng Vũ Nguyên Hải biết rõ tình hình của bản thân mình, nhưng anh ta không hề có chút phản kháng nào, mà chỉ gần như ngủ thiếp đi sau khi vừa nhắm mắt.
Nguyễn Kiến Định nhíu mày nhìn điện thoại bị cúp máy, trong lòng có chút lo lắng, nhưng nhất thời không thể làm gì được.
Trên thực tế, suy nghĩ kỹ lại, những gì Vũ Nguyên Hải nói vừa rồi không phải không có lý, ai có thể đảm bảo những người anh ta phải tới lần này sẽ không có vấn đề gì, nếu vẫn còn vấn đề, thì ngay cả cơ hội chạy trốn trong tình huống nguy hiểm như vậy trong tay anh ta cũng là một điều xa xỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.