Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3779
Hà An Sinh
23/08/2022
Tuy nhiên, lại không có bằng chứng để chứng thực suy luận của mình. Trần Bắc cũng sẽ không nói chuyện vô nghĩa, cũng sẽ không nghĩ sai.
“Cứ nhìn chằm chằm trước rồi tính sau, tìm cơ hội đi nhà máy dược phẩm xem xét. Nếu như Abel biết tôi trở về, sẽ có động thái mới.”
Khi kẻ địch hỗn loạn, anh liền có cơ hội lợi dụng. Nhưng điều anh lo lắng duy nhất lúc này là sợ hãi.
Những kẻ bị bắt đã bị Abel xử lý, nếu như vậy thì việc giải cứu là vô nghĩa.
Hai người chìm vào suy nghĩ của chính mình cũng không tự chủ được, trong xe yên lặng một hồi. Cho đến khi bọn họ đã tới nơi Nguyễn Kiến Định cũng chưa định thần trở lại.
Anh bước lên tầng với vẻ mặt bình tĩnh, Trần Bắc cúi đầu đi theo phía sau, hai người lần lượt vào phòng.
Ở phía bên kia, trong một ngôi nhà cách đó không xa, Abel đang nằm trên chiếc ghế xích đu nhắm mắt ngủ gật. Bóng cây đung đưa, ánh sáng lấp lánh, làn gió nhẹ lướt qua mặt ông ta, khiến người ta càng buồn ngủ hơn.
Giang Húc Đông lặng lẽ đứng yên phía sau, chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu. Ông ta đứng cho đến khi chân có chút cứng ngắc mới cúi đầu thất thần bước lên vài bước, kính cẩn nói: “Abel, tôi đến đây lần này để hủy bỏ thỏa thuận cuối cùng với ngài. Tôi rất hối hận. Tôi không có hứng thú với công ty đó chút nào, nhưng nếu ngài có hứng thú, tôi có thể giúp ngài vô điều kiện.”
Ông ta đã cho chính mình truy đuổi cả đời người, những thứ đó ngoài thân là đủ rồi, không cần phải theo đuổi quá nhiều.
“Lên thuyền của tôi cũng không dễ dàng đi xuống như vậy. Giang Húc Đông, ông nên biết sau khi tôi đã đáp ứng với ông, chuyện này không có chỗ cho ông hối hận. Cho dù có chết, ông cũng phải chết ở nơi đó cho tôi!”
Abel vẫn luôn nhắm hai mắt, biểu tình trên mặt rất là ấm áp, nhưng những lời ông ta nói ra lại vô cùng lạnh lùng, làm cho Giang Húc Đông lạnh cả sống lưng, cả người như rơi vào động bằng, hai tay và bàn chân đều tế cứng.
Ông ta nuốt nước bọt, liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, yếu ớt nói: “Nếu ngài muốn Tập đoàn Húc Nhật, tôi có thể giúp ngài thu hồi lại. Chỉ mong rằng sau này tôi sẽ không tham gia vào những chuyện sau này, có thể rời đi nơi đây.”
“Đó là vì ông đang giấu người đàn ông kia, Giang Húc Đông, nếu gia tộc Húc Nhật biết ông là một người như vậy… Chậc chậc chậc! Thật sự là cho người khác mở mang tầm mắt thật đó!” Ông ta mở mắt ra uể oải nhìn người trước mặt.
“Chuyện này thì ngài Abel không cần phải lo. Tôi sẽ tự xử lý việc riêng của mình. Tôi chỉ mong ngài có thể nể mặt bố tôi mà cho tôi thêm một cơ hội. Nếu ngài muốn tập đoàn Húc Nhật, tôi có thể giúp ngài. Nhưng chờ được đến lúc đó, hy vọng ngài có thể để tôi rời đi.”
Thật không dễ dàng đi xuống thuyền tặc của Abel. Giang Húc Đông cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Dù biết rằng hy vọng là mong manh nhưng ông ta không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng trên khuôn mặt Nguyên Hải. Dù biết là rất khó, ông ta cũng phải thử xem kết quả như thế nào.
“Tôi có thể cho ông một cơ hội.” Từ trên ghế xích đu ngồi dậy, Abel liếc mắt nhìn lá rơi cách đó không xa. Khuỷu tay để ở đầu gối, hai tay chống trên mặt, tư thế này làm ông ta nhìn qua có vài phần hiền từ hòa ái.
Nhưng chuyện này không để cho Giang Húc Đông thả lỏng, ngược lại tinh thần ông ta trở nên căng thẳng, mím môi lùi lại một bước.
“Ngài muốn tôi làm gì? Chỉ cần có thể rời đi, bất cứ chuyện gì tôi cũng sẵn sàng thử. Biết rằng chắc chắn không dễ làm, Giang Húc Đông vẫn nói ra mà không chút do dự.
“Đương nhiên là một chuyện đơn giản rồi. Dù ông có là đồ khốn kiếp, tình bằng hữu của tôi với bố ông vẫn còn, chưa kể bố ông cũng không còn. Là bằng hữu của ông ấy, tôi đương nhiên muốn chăm sóc ông vài phần rồi.”
Vẻ mặt Abel tối tăm hơn nhiêu so với những gì ông ta nói, thậm chí còn mang theo một chút cảm giác âm trâm khó đoán.
“Cứ nhìn chằm chằm trước rồi tính sau, tìm cơ hội đi nhà máy dược phẩm xem xét. Nếu như Abel biết tôi trở về, sẽ có động thái mới.”
Khi kẻ địch hỗn loạn, anh liền có cơ hội lợi dụng. Nhưng điều anh lo lắng duy nhất lúc này là sợ hãi.
Những kẻ bị bắt đã bị Abel xử lý, nếu như vậy thì việc giải cứu là vô nghĩa.
Hai người chìm vào suy nghĩ của chính mình cũng không tự chủ được, trong xe yên lặng một hồi. Cho đến khi bọn họ đã tới nơi Nguyễn Kiến Định cũng chưa định thần trở lại.
Anh bước lên tầng với vẻ mặt bình tĩnh, Trần Bắc cúi đầu đi theo phía sau, hai người lần lượt vào phòng.
Ở phía bên kia, trong một ngôi nhà cách đó không xa, Abel đang nằm trên chiếc ghế xích đu nhắm mắt ngủ gật. Bóng cây đung đưa, ánh sáng lấp lánh, làn gió nhẹ lướt qua mặt ông ta, khiến người ta càng buồn ngủ hơn.
Giang Húc Đông lặng lẽ đứng yên phía sau, chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu. Ông ta đứng cho đến khi chân có chút cứng ngắc mới cúi đầu thất thần bước lên vài bước, kính cẩn nói: “Abel, tôi đến đây lần này để hủy bỏ thỏa thuận cuối cùng với ngài. Tôi rất hối hận. Tôi không có hứng thú với công ty đó chút nào, nhưng nếu ngài có hứng thú, tôi có thể giúp ngài vô điều kiện.”
Ông ta đã cho chính mình truy đuổi cả đời người, những thứ đó ngoài thân là đủ rồi, không cần phải theo đuổi quá nhiều.
“Lên thuyền của tôi cũng không dễ dàng đi xuống như vậy. Giang Húc Đông, ông nên biết sau khi tôi đã đáp ứng với ông, chuyện này không có chỗ cho ông hối hận. Cho dù có chết, ông cũng phải chết ở nơi đó cho tôi!”
Abel vẫn luôn nhắm hai mắt, biểu tình trên mặt rất là ấm áp, nhưng những lời ông ta nói ra lại vô cùng lạnh lùng, làm cho Giang Húc Đông lạnh cả sống lưng, cả người như rơi vào động bằng, hai tay và bàn chân đều tế cứng.
Ông ta nuốt nước bọt, liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, yếu ớt nói: “Nếu ngài muốn Tập đoàn Húc Nhật, tôi có thể giúp ngài thu hồi lại. Chỉ mong rằng sau này tôi sẽ không tham gia vào những chuyện sau này, có thể rời đi nơi đây.”
“Đó là vì ông đang giấu người đàn ông kia, Giang Húc Đông, nếu gia tộc Húc Nhật biết ông là một người như vậy… Chậc chậc chậc! Thật sự là cho người khác mở mang tầm mắt thật đó!” Ông ta mở mắt ra uể oải nhìn người trước mặt.
“Chuyện này thì ngài Abel không cần phải lo. Tôi sẽ tự xử lý việc riêng của mình. Tôi chỉ mong ngài có thể nể mặt bố tôi mà cho tôi thêm một cơ hội. Nếu ngài muốn tập đoàn Húc Nhật, tôi có thể giúp ngài. Nhưng chờ được đến lúc đó, hy vọng ngài có thể để tôi rời đi.”
Thật không dễ dàng đi xuống thuyền tặc của Abel. Giang Húc Đông cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Dù biết rằng hy vọng là mong manh nhưng ông ta không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng trên khuôn mặt Nguyên Hải. Dù biết là rất khó, ông ta cũng phải thử xem kết quả như thế nào.
“Tôi có thể cho ông một cơ hội.” Từ trên ghế xích đu ngồi dậy, Abel liếc mắt nhìn lá rơi cách đó không xa. Khuỷu tay để ở đầu gối, hai tay chống trên mặt, tư thế này làm ông ta nhìn qua có vài phần hiền từ hòa ái.
Nhưng chuyện này không để cho Giang Húc Đông thả lỏng, ngược lại tinh thần ông ta trở nên căng thẳng, mím môi lùi lại một bước.
“Ngài muốn tôi làm gì? Chỉ cần có thể rời đi, bất cứ chuyện gì tôi cũng sẵn sàng thử. Biết rằng chắc chắn không dễ làm, Giang Húc Đông vẫn nói ra mà không chút do dự.
“Đương nhiên là một chuyện đơn giản rồi. Dù ông có là đồ khốn kiếp, tình bằng hữu của tôi với bố ông vẫn còn, chưa kể bố ông cũng không còn. Là bằng hữu của ông ấy, tôi đương nhiên muốn chăm sóc ông vài phần rồi.”
Vẻ mặt Abel tối tăm hơn nhiêu so với những gì ông ta nói, thậm chí còn mang theo một chút cảm giác âm trâm khó đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.