Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3823
Hà An Sinh
01/09/2022
Tay cô ấy lần xuống từng chút một, chạm vào cơ bắp bụng dưới của Nguyễn Kiến Định, sau đó từng chút dọc theo nhân ngư tuyến hướng xuống.
Nguyễn Kiến Định hung hằng nắm lấy tay cô, thở hổn hển cắn vào vành tai cô, mơ hồ nói: “Bảo bối, anh đã chuẩn bị hôn lễ rồi. Em chờ đợi một chút có được không. Thời gian cũng không có lâu lắm đâu.”
Lúc này Nguyễn Minh Tú mới rút tay lại, đôi mắt đỏ hoe, đẩy Nguyễn Kiến Định ra, lăn mình vào trong chăn bông bên cạnh.
Nguyễn Kiến Định liếm môi một cái, đuổi theo đem người ôm vào trong ngực, híp mắt nhìn cô: “Minh Tú, em thật hư nha!”
“Em. Trái tim Nguyễn Minh Tú đập loạn xạ, một chút lúc nãy là cô đã dùng hết sức bình sinh cùng dũng khí, toàn thân cô nóng hổi nói.
“Anh quên rồi sao? Em cũng không phải là người tốt lành gì. Nếu bây giờ anh hối hận, vậy em có thể rời đi ngay!”
Nguyễn Kiến Định nghe lời này, cười khẽ một tiếng, anh vốn là không có ý định làm cái gì chỉ là vừa rồi dục vọng làm choáng váng đầu óc mới không có khống chế được chính mình. Trước thời điểm kết hôn, anh hi vọng chừa cho cô ấy một con đường lui, một khi kết hôn, cô ấy cũng chỉ có thể là của anh thôi!
Trong chốc lát, hết thảy đều giảm đi, Nguyễn Kiến Định ôm cô than thở một tiếng: “Anh cũng không phải người tốt lành gì, chờ sau khi hôn lễ được tiến hành, liền xem như em muốn chạy, anh cũng nhất định sẽ đem em cột vào trên giường, cho nên em chỉ còn có thời gian là mấy ngày cuối cùng này để hối hận thôi đấy!”
Tựa như là nằm mơ, sau khi nói xong, Nguyễn Kiến Định thở phì phò, đưa tay đẩy ra mấy sợi tóc dính mồ hôi ẩm ướt trên trán cô. Đợi khi nhịp thở của hai người đều thong thả một chút, anh mới dùng chóp mũi đụng vào chóp mũi Nguyễn Minh Tú thân mật ma sát, lẩm bẩm nói.
“Sau khi kết thúc hôn lễ, anh muốn em mỗi ngày đều đi cùng anh, giúp anh làm việc cùng anh đi tới công ty liền coi như có cuộc họp anh cũng sẽ đem em mang theo trên người, anh không thể rời xa em nữa rồi!”
Từng lời Nguyễn Kiến Định nói ra đều làm đôi mắt Nguyễn Minh Tú lóe sáng lên. Đến lời nói cuối cùng cô giống như là hét lên chói tai, nhào qua người anh.
Chờ khi hai người nói chuyện xong, Nguyễn Kiến Định trấn an được tâm trạng của Nguyễn Minh Tú, trong phòng đã bừa bộn khắp nơi, giường nhàu nát không còn hình dáng, trên sàn vẫn còn chăn bông, quần áo cùng một số đồ vật nằm lăn lóc lộn xộn cả lên.
Nguyễn Minh Tú nằm trên giường không muốn động đậy chút nào, mâu thuẫn giữa hai người đã được giải quyết, tự nhiên cũng sẽ không giống như vừa rồi giương cung bạt kiếm như thế, cô lười biếng nhìn Nguyễn Kiến Định ngồi bên cạnh giường nói.
“Kiến Định, em buồn ngủ rồi!”
Nguyễn Kiến Định: “Em buồn ngủ thì ngủ đi, ngày mai người hầu sẽ đến dọn dẹp!” Nguyễn Kiến Định chọc nhẹ trán của cô rồi lặn qua đem người ôm vào lòng.
“Nhưng mà trên giường bừa bộn như vậy, em ngủ rất khó chịu!” Nguyễn Minh Tú uốn éo người có chút ngượng ngùng nói.
Nguyễn Kiến Định cười khẽ một tiếng, đem người kéo dậy, nói: “Em đi tắm trước đi, đợi em tắm xong, anh cũng thay xong ga giường”
Nghe nói như thế, Nguyễn Minh Tú mới cười tủm tỉm đứng dậy, chạy chậm hướng trong phòng tắm xông vào, đơn giản cọ rửa một chút, thời điểm soi gương cô mới phát hiện trên người có dấu lưu lại, hẳn là vừa mới nãy lúc hai người hồ nháo, Nguyễn Kiến Định không có khống chế sức lực nên lưu lại. Rõ ràng mới xem như lần thứ nhất tiếp xúc tương đối thân mật, rõ ràng cũng cũng không có làm gì chỉ là hôn hôn một chút. Nếu cứ để như vậy cho người khác nhìn thấy liền khiến người ta không thể không có ý nghĩ kỳ quái, thật giống như đem chuyện không nên làm đều làm xong. Hai người đều là một bộ dáng này thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch! Nhưng mà dạng này cũng tốt.
Chạm vào dấu đỏ trên cổ, Nguyễn Minh Tú liếc mắt cười hai cái, chuẩn bị mặc quần áo vào thì sững người. Lúc nãy cô chạy vào lại quên mất đây là phòng của Nguyễn Kiến Định, chỗ nào có quần áo của cô ấy!
Cô còn chưa kịp định hình nên làm gì thì cửa phòng tắm đã bị gõ: “Cốc cốc cốc!” Vài tiếng gõ rất nhẹ tựa hồ không muốn quấy rầy người bên trong, Nguyễn Minh Tú ôm khăn mặt run lên hai cái, mới chậm rãi ngang nhiên đi qua.
Nguyễn Kiến Định hung hằng nắm lấy tay cô, thở hổn hển cắn vào vành tai cô, mơ hồ nói: “Bảo bối, anh đã chuẩn bị hôn lễ rồi. Em chờ đợi một chút có được không. Thời gian cũng không có lâu lắm đâu.”
Lúc này Nguyễn Minh Tú mới rút tay lại, đôi mắt đỏ hoe, đẩy Nguyễn Kiến Định ra, lăn mình vào trong chăn bông bên cạnh.
Nguyễn Kiến Định liếm môi một cái, đuổi theo đem người ôm vào trong ngực, híp mắt nhìn cô: “Minh Tú, em thật hư nha!”
“Em. Trái tim Nguyễn Minh Tú đập loạn xạ, một chút lúc nãy là cô đã dùng hết sức bình sinh cùng dũng khí, toàn thân cô nóng hổi nói.
“Anh quên rồi sao? Em cũng không phải là người tốt lành gì. Nếu bây giờ anh hối hận, vậy em có thể rời đi ngay!”
Nguyễn Kiến Định nghe lời này, cười khẽ một tiếng, anh vốn là không có ý định làm cái gì chỉ là vừa rồi dục vọng làm choáng váng đầu óc mới không có khống chế được chính mình. Trước thời điểm kết hôn, anh hi vọng chừa cho cô ấy một con đường lui, một khi kết hôn, cô ấy cũng chỉ có thể là của anh thôi!
Trong chốc lát, hết thảy đều giảm đi, Nguyễn Kiến Định ôm cô than thở một tiếng: “Anh cũng không phải người tốt lành gì, chờ sau khi hôn lễ được tiến hành, liền xem như em muốn chạy, anh cũng nhất định sẽ đem em cột vào trên giường, cho nên em chỉ còn có thời gian là mấy ngày cuối cùng này để hối hận thôi đấy!”
Tựa như là nằm mơ, sau khi nói xong, Nguyễn Kiến Định thở phì phò, đưa tay đẩy ra mấy sợi tóc dính mồ hôi ẩm ướt trên trán cô. Đợi khi nhịp thở của hai người đều thong thả một chút, anh mới dùng chóp mũi đụng vào chóp mũi Nguyễn Minh Tú thân mật ma sát, lẩm bẩm nói.
“Sau khi kết thúc hôn lễ, anh muốn em mỗi ngày đều đi cùng anh, giúp anh làm việc cùng anh đi tới công ty liền coi như có cuộc họp anh cũng sẽ đem em mang theo trên người, anh không thể rời xa em nữa rồi!”
Từng lời Nguyễn Kiến Định nói ra đều làm đôi mắt Nguyễn Minh Tú lóe sáng lên. Đến lời nói cuối cùng cô giống như là hét lên chói tai, nhào qua người anh.
Chờ khi hai người nói chuyện xong, Nguyễn Kiến Định trấn an được tâm trạng của Nguyễn Minh Tú, trong phòng đã bừa bộn khắp nơi, giường nhàu nát không còn hình dáng, trên sàn vẫn còn chăn bông, quần áo cùng một số đồ vật nằm lăn lóc lộn xộn cả lên.
Nguyễn Minh Tú nằm trên giường không muốn động đậy chút nào, mâu thuẫn giữa hai người đã được giải quyết, tự nhiên cũng sẽ không giống như vừa rồi giương cung bạt kiếm như thế, cô lười biếng nhìn Nguyễn Kiến Định ngồi bên cạnh giường nói.
“Kiến Định, em buồn ngủ rồi!”
Nguyễn Kiến Định: “Em buồn ngủ thì ngủ đi, ngày mai người hầu sẽ đến dọn dẹp!” Nguyễn Kiến Định chọc nhẹ trán của cô rồi lặn qua đem người ôm vào lòng.
“Nhưng mà trên giường bừa bộn như vậy, em ngủ rất khó chịu!” Nguyễn Minh Tú uốn éo người có chút ngượng ngùng nói.
Nguyễn Kiến Định cười khẽ một tiếng, đem người kéo dậy, nói: “Em đi tắm trước đi, đợi em tắm xong, anh cũng thay xong ga giường”
Nghe nói như thế, Nguyễn Minh Tú mới cười tủm tỉm đứng dậy, chạy chậm hướng trong phòng tắm xông vào, đơn giản cọ rửa một chút, thời điểm soi gương cô mới phát hiện trên người có dấu lưu lại, hẳn là vừa mới nãy lúc hai người hồ nháo, Nguyễn Kiến Định không có khống chế sức lực nên lưu lại. Rõ ràng mới xem như lần thứ nhất tiếp xúc tương đối thân mật, rõ ràng cũng cũng không có làm gì chỉ là hôn hôn một chút. Nếu cứ để như vậy cho người khác nhìn thấy liền khiến người ta không thể không có ý nghĩ kỳ quái, thật giống như đem chuyện không nên làm đều làm xong. Hai người đều là một bộ dáng này thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch! Nhưng mà dạng này cũng tốt.
Chạm vào dấu đỏ trên cổ, Nguyễn Minh Tú liếc mắt cười hai cái, chuẩn bị mặc quần áo vào thì sững người. Lúc nãy cô chạy vào lại quên mất đây là phòng của Nguyễn Kiến Định, chỗ nào có quần áo của cô ấy!
Cô còn chưa kịp định hình nên làm gì thì cửa phòng tắm đã bị gõ: “Cốc cốc cốc!” Vài tiếng gõ rất nhẹ tựa hồ không muốn quấy rầy người bên trong, Nguyễn Minh Tú ôm khăn mặt run lên hai cái, mới chậm rãi ngang nhiên đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.