Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3877
Hà An Sinh
12/09/2022
Khi bọn họ chạy đến tiếp cận gần sát với đám cháy thì vài tên vệ sĩ canh gác bên cạnh mới nhìn thấy, Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ốn nhưng trước mắt đã có hai bóng đen bảo vệ, šï vừa định hét lên thì đã bị giết chết ngay lập tức, nhóm người mà thuận lợi tiến vào, những vệ sĩ chạy tới phía sau chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn chăm chăm mà không thể làm gì cả.
“Nhanh chóng tìm người trước! Nhỡ kĩ là hai người đàn ông, một phụ nữ và một đứa trẻ, rất có khả năng còn một vài vệ sĩ nữa, hãy chia nhau ra tìm, sau khi tìm được thì thông báo tại đây” Nguyễn Hướng Minh nhìn xung quanh và nhận thấy khu rừng này không nhỏ, tuy rằng bọn họ.
có hơn hai mươi người nhưng ngọn lửa càng lúc càng lớn nếu cùng.
nhau tìm kiếm thì có thể bỏ lỡ thời gian cứu người tốt nhất!
“Lập tức chia nhau ra, nếu tìm thấy người thì dùng đạn làm tín hiệu” Người đội trưởng gật đầu ra lệnh rồi dẫn theo Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Hướng Minh đi theo một hướng còn hơn hai mươi người còn lại thì tách nhau ra tại chỗ và dần biến mất trong bóng đêm.
Ở trong rừng sâu Tư Mộ Hàn đi phía trước, Nguyễn Kiến Định nắm tay Nguyễn Minh Tú đi ở giữa còn cuối cùng là Vũ Nguyên Hải, trong số sáu người đi ra chỉ có Vũ Nguyên Hải là đuổi theo vào trong rừng cây còn năm người kia vẫn không thể vào được.
Nhóm người dọc đường tìm thấy một âm thanh và sau khi dùng đến loa của sáu bảy cái điện thoại thì họ tìm đến được một căn nhà gỗ.
Tiếng khóc khàn khàn của đứa trẻ phát ra từ bên trong, Tư Mộ Hàn liền vội chạy vào tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy gì, rõ ràng là có thể nghe rõ tiếng khóc của đứa trẻ nhưng lại không tìm thấy.
đứa trẻ ở đâu.
Vội vàng đến mức suýt nữa thì anh ấy đập cả cái nhà nhưng vì không có dụng cụ nên chỉ đành tìm then chốt xung quanh ngôi nhà.
Lúc đó Vũ Nguyên Hải phải đuổi theo và giữ lấy Tư Mộ Hàn đang đi đi lại lại, anh ta năm trên mặt đất một chút để nghe thanh âm, chừng năm sáu phút sau liên dừng lại dưới bức tường có cửa sổ rồi đứng lên chỉ vào phía dưới nói: “Âm thanh phát ra từ đây!”
“Mau tìm cơ quan, nó nhất định là ở gần đây” Vũ Nguyên Hải có lẽ đã khoanh vùng được phạm vi nên anh ta liền giục Tư Mộ Hàn, giọng của đứa trẻ càng ngày càng nhỏ đi và không ai biết rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì vậy nên tốt hơn là nên sớm đưa ra ngoài!
Tư Mộ Hàn mím môi, nằm trên mặt đất và chạm vào từng li từng tí một, ba người bám chặt vào mặt đất như những con nhện nhưng hơn mười phút sau cũng không tìm ra được cơ quan gì, Vũ Nguyên Hải đưa tay lên sờ cằm.
Trong đầu anh ta hiện lên một ý nghĩ: “Mọi người vào trong nhà tìm còn tôi sẽ ở ngoài xem xem” Anh ta đã từng nhìn thấy ngôi nhà gỗ này trước đây và ba lần trạng thái của cánh cửa đều khác nhau vậy nên có thể cơ quan này liên quan đến cửa hoặc cơ quan này ở bên ngoài.
Sau khi suy nghĩ đầu tiên anh ta cẩn thận chạm vào cánh cửa và phát hiện một cái nút hơi nhô lên rồi từ từ ấn vào, một tấm ván gỗ đột nhiên rơi xuống cửa sổ tiếp theo là một tiếng “cạch cạch” Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn vội vàng rời khỏi nơi đó, đợi một phút sau trên sàn xuất hiện một lối vào đầy tối tăm.
Tiếng khóc của đứa trẻ từ bên trong truyền ra, không nói một lời nào Tư Mộ Hàn liền bật đèn pin điện thoại di động và đi thẳng xuống.
Tỉnh Hòa thực sự ở bên dưới nhưng không dễ dàng để giải cứu cô bé, Tinh Hòa bị nhốt trong trong một thiết bị rất lạ, hoàn toàn kín bên ngoài là khoảng trống để cho không khí vào, bên dưới là nước, nước rất đục và sãm màu.
Không ai biết Abel đã bỏ thứ gì vào đó nhưng thời gian không còn nhiều. Nếu nước làm ngập thiết bị thì số phận cuối cùng của Tinh Hòa.
chỉ có thể là chết đuối, có thể cứu được đứa trẻ nhưng lại bắt anh phải tận mắt chứng kiến như thế này Tư Mộ Hàn không chịu nổi.
“Nhanh chóng tìm người trước! Nhỡ kĩ là hai người đàn ông, một phụ nữ và một đứa trẻ, rất có khả năng còn một vài vệ sĩ nữa, hãy chia nhau ra tìm, sau khi tìm được thì thông báo tại đây” Nguyễn Hướng Minh nhìn xung quanh và nhận thấy khu rừng này không nhỏ, tuy rằng bọn họ.
có hơn hai mươi người nhưng ngọn lửa càng lúc càng lớn nếu cùng.
nhau tìm kiếm thì có thể bỏ lỡ thời gian cứu người tốt nhất!
“Lập tức chia nhau ra, nếu tìm thấy người thì dùng đạn làm tín hiệu” Người đội trưởng gật đầu ra lệnh rồi dẫn theo Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Hướng Minh đi theo một hướng còn hơn hai mươi người còn lại thì tách nhau ra tại chỗ và dần biến mất trong bóng đêm.
Ở trong rừng sâu Tư Mộ Hàn đi phía trước, Nguyễn Kiến Định nắm tay Nguyễn Minh Tú đi ở giữa còn cuối cùng là Vũ Nguyên Hải, trong số sáu người đi ra chỉ có Vũ Nguyên Hải là đuổi theo vào trong rừng cây còn năm người kia vẫn không thể vào được.
Nhóm người dọc đường tìm thấy một âm thanh và sau khi dùng đến loa của sáu bảy cái điện thoại thì họ tìm đến được một căn nhà gỗ.
Tiếng khóc khàn khàn của đứa trẻ phát ra từ bên trong, Tư Mộ Hàn liền vội chạy vào tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy gì, rõ ràng là có thể nghe rõ tiếng khóc của đứa trẻ nhưng lại không tìm thấy.
đứa trẻ ở đâu.
Vội vàng đến mức suýt nữa thì anh ấy đập cả cái nhà nhưng vì không có dụng cụ nên chỉ đành tìm then chốt xung quanh ngôi nhà.
Lúc đó Vũ Nguyên Hải phải đuổi theo và giữ lấy Tư Mộ Hàn đang đi đi lại lại, anh ta năm trên mặt đất một chút để nghe thanh âm, chừng năm sáu phút sau liên dừng lại dưới bức tường có cửa sổ rồi đứng lên chỉ vào phía dưới nói: “Âm thanh phát ra từ đây!”
“Mau tìm cơ quan, nó nhất định là ở gần đây” Vũ Nguyên Hải có lẽ đã khoanh vùng được phạm vi nên anh ta liền giục Tư Mộ Hàn, giọng của đứa trẻ càng ngày càng nhỏ đi và không ai biết rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì vậy nên tốt hơn là nên sớm đưa ra ngoài!
Tư Mộ Hàn mím môi, nằm trên mặt đất và chạm vào từng li từng tí một, ba người bám chặt vào mặt đất như những con nhện nhưng hơn mười phút sau cũng không tìm ra được cơ quan gì, Vũ Nguyên Hải đưa tay lên sờ cằm.
Trong đầu anh ta hiện lên một ý nghĩ: “Mọi người vào trong nhà tìm còn tôi sẽ ở ngoài xem xem” Anh ta đã từng nhìn thấy ngôi nhà gỗ này trước đây và ba lần trạng thái của cánh cửa đều khác nhau vậy nên có thể cơ quan này liên quan đến cửa hoặc cơ quan này ở bên ngoài.
Sau khi suy nghĩ đầu tiên anh ta cẩn thận chạm vào cánh cửa và phát hiện một cái nút hơi nhô lên rồi từ từ ấn vào, một tấm ván gỗ đột nhiên rơi xuống cửa sổ tiếp theo là một tiếng “cạch cạch” Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn vội vàng rời khỏi nơi đó, đợi một phút sau trên sàn xuất hiện một lối vào đầy tối tăm.
Tiếng khóc của đứa trẻ từ bên trong truyền ra, không nói một lời nào Tư Mộ Hàn liền bật đèn pin điện thoại di động và đi thẳng xuống.
Tỉnh Hòa thực sự ở bên dưới nhưng không dễ dàng để giải cứu cô bé, Tinh Hòa bị nhốt trong trong một thiết bị rất lạ, hoàn toàn kín bên ngoài là khoảng trống để cho không khí vào, bên dưới là nước, nước rất đục và sãm màu.
Không ai biết Abel đã bỏ thứ gì vào đó nhưng thời gian không còn nhiều. Nếu nước làm ngập thiết bị thì số phận cuối cùng của Tinh Hòa.
chỉ có thể là chết đuối, có thể cứu được đứa trẻ nhưng lại bắt anh phải tận mắt chứng kiến như thế này Tư Mộ Hàn không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.