Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3880
Hà An Sinh
12/09/2022
Mấy người Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn gần như hoàn toàn không nhìn thấy những người này mà bọn họ chỉ chạy về phía trước, phía sau là biển lửa đang lan rộng, đi theo họ ngoại trừ người mở đường thì chỉ còn ba người bảo vệ còn mười bảy người đang đánh ở phía sau.
“Nguyễn Tri Hạ thở không ra hơi, cô quay đầu lại nhìn thấy chỉ còn ba người, xem ra chạy cũng không thoát được hơn nữa mấy người này cũng không thể bảo vệ được bọn họ.
Hậu quả của việc không chạy thoát được nghiêm trọng hơn cô nghĩ, Nguyễn Tri Hạ mím môi định chạy lên đuổi kịp Tư Mộ Hàn rồi ôm lấy Nguyễn Hướng Minh nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Tri Hạ, đừng quay đầu lại, đi theo anh đừng sợi” Tư Mộ Hàn chỉ cảm thấy áo bị siết chặt lại, không cần nhìn cũng biết cô gái nhỏ này hẳn là đã rất sợ hãi khi nhìn lại nhưng hiện tại không phải lúc để an ủi nên anh ấy chỉ có thể nói một câu rồi một tay ôm đứa nhỏ một tay vươn về phía sau.
‘Nguyễn Tri Hạ sững người trong giây lát, nước mắt như sắp trào ra, hai tay đều bị buộc lại, cứ chạy thế này thật sự rất mệt nhưng cô lại rất sợ hãi chỉ biết run rẩy đưa tay lên nắm chặt, cứ như nắm chặt lấy cọng.
rơm cuối cùng, sắc mặt trắng bệch cố gắng theo kịp.
Nhóm người đã chạy hết một đường cho đến khi không còn nghe thấy tiếng la hét mảng mỏ ở phía sau nữa họ mới tìm một góc khuất để nghỉ ngơi, lúc dừng lại những người vẫn còn có thể chạy thì ngồi trên mặt đất còn Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Minh Tú thì trực tiếp nằm trên mặt đất, lúc này cũng không thèm quan tâm đến thân phận cô chủ hay vệ sinh sạch sẽ mà quan trọng nhất chính là có thể nghỉ ngơi.
“Thưa ngài, chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, sau mười phút chúng ta sẽ đi bộ về phía trước, chỉ cần đi ra được khỏi đoạn đường này thì sẽ có người đến đón” Sau khi xác định phương hướng và khoảng cách, người đàn ông gần như giải tỏa được tâm trạng nhưng vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng.
“Được, anh cứ sắp xếp đi” Lúc như thế này thì nên nghe theo lời người chuyên nghiệp thì vẫn tốt hơn, Nguyễn Kiến Định một bên kéo Nguyễn Minh Tú ở bên cạnh ngồi lên đùi của anh ta một bên trả lời lại nhưng giọng điệu có chút không thoải mái có lẽ là do vừa nãy chạy mệt rồi.
Tư Mộ Hàn không quan tâm đến chuyện ở bên đó, cậu bé Nguyễn.
Hướng Minh vẫn được anh ôm suốt, ngoại trừ việc bụng hơi khó chịu.
thì mọi thứ đề ổn còn Nguyễn Tri Hạ thì tái mét mặt, mồ hôi nhễ nhại và đôi mắt khẽ nhằm lại bộ dạng như có điều gì đó không ổn.
“Mộ Hàn à, em… em bây giờ thật sự không thể chạy được.
nữa..” Đối với một người phụ nữ bình thường không tập thể dục nhiều mà nói, chỉ cần là người phụ nữ hay đi mua sắm thì việc có thể chạy trong một thời gian dài như vậy là quá phi thường rồi!
“Chạy không nổi thì cứ nghỉ ngơi một chút, chỉ cần về đến nhà là không sao rồi, một lát nữa cứ đi theo anh chúng ta sẽ từ từ chạy, người phía sau cũng không đuổi kịp đâu” Vòng tay ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô gái nhỏ, Tư Mộ Hàn đau xót đỡ cô dậy và chậm rãi đi bộ.
Đã chạy một lúc lâu như vậy mà bây giờ lại phải chạy tiếp, nghỉ ngơi một chút khiến cho việc đứng lên thật khó khăn.
Hơn nữa lúc đang đi Tư Mộ Hàn liền quay đầu lại nhìn có lẽ cả khu rừng đã cháy hết rồi nhưng đã đi rất xa rồi mà anh vẫn có thể.
nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trời, khói đen dày đặc bao trùm cả bầu trời như những đám mây.
Ai mà biết được người của Abel có đuổi theo họ và có tìm thấy họ hay không, cả mấy chục người không thể cứ đơn giản mà bỏ qua cho họ như vậy, chưa kế đến lần này Abel thực sự muốn giết họ vì vậy ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.
Trong lúc dìu Nguyễn Tri Hạ đi đầu của Tư Mộ Hàn luôn nghĩ đến việc phải làm sao để giải quyết hậu quả ở phía sau.
Cho đến khi cảm thấy ống tay áo hơi bị rách và giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ vang lên bên tai: “Mộ Hàn à, nếu như, em chỉ nói là nếu như chúng ta gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn bất luận như: thế nào anh cũng phải đưa Hướng Minh rời khỏi, được không?”
“Nguyễn Tri Hạ thở không ra hơi, cô quay đầu lại nhìn thấy chỉ còn ba người, xem ra chạy cũng không thoát được hơn nữa mấy người này cũng không thể bảo vệ được bọn họ.
Hậu quả của việc không chạy thoát được nghiêm trọng hơn cô nghĩ, Nguyễn Tri Hạ mím môi định chạy lên đuổi kịp Tư Mộ Hàn rồi ôm lấy Nguyễn Hướng Minh nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Tri Hạ, đừng quay đầu lại, đi theo anh đừng sợi” Tư Mộ Hàn chỉ cảm thấy áo bị siết chặt lại, không cần nhìn cũng biết cô gái nhỏ này hẳn là đã rất sợ hãi khi nhìn lại nhưng hiện tại không phải lúc để an ủi nên anh ấy chỉ có thể nói một câu rồi một tay ôm đứa nhỏ một tay vươn về phía sau.
‘Nguyễn Tri Hạ sững người trong giây lát, nước mắt như sắp trào ra, hai tay đều bị buộc lại, cứ chạy thế này thật sự rất mệt nhưng cô lại rất sợ hãi chỉ biết run rẩy đưa tay lên nắm chặt, cứ như nắm chặt lấy cọng.
rơm cuối cùng, sắc mặt trắng bệch cố gắng theo kịp.
Nhóm người đã chạy hết một đường cho đến khi không còn nghe thấy tiếng la hét mảng mỏ ở phía sau nữa họ mới tìm một góc khuất để nghỉ ngơi, lúc dừng lại những người vẫn còn có thể chạy thì ngồi trên mặt đất còn Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Minh Tú thì trực tiếp nằm trên mặt đất, lúc này cũng không thèm quan tâm đến thân phận cô chủ hay vệ sinh sạch sẽ mà quan trọng nhất chính là có thể nghỉ ngơi.
“Thưa ngài, chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, sau mười phút chúng ta sẽ đi bộ về phía trước, chỉ cần đi ra được khỏi đoạn đường này thì sẽ có người đến đón” Sau khi xác định phương hướng và khoảng cách, người đàn ông gần như giải tỏa được tâm trạng nhưng vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng.
“Được, anh cứ sắp xếp đi” Lúc như thế này thì nên nghe theo lời người chuyên nghiệp thì vẫn tốt hơn, Nguyễn Kiến Định một bên kéo Nguyễn Minh Tú ở bên cạnh ngồi lên đùi của anh ta một bên trả lời lại nhưng giọng điệu có chút không thoải mái có lẽ là do vừa nãy chạy mệt rồi.
Tư Mộ Hàn không quan tâm đến chuyện ở bên đó, cậu bé Nguyễn.
Hướng Minh vẫn được anh ôm suốt, ngoại trừ việc bụng hơi khó chịu.
thì mọi thứ đề ổn còn Nguyễn Tri Hạ thì tái mét mặt, mồ hôi nhễ nhại và đôi mắt khẽ nhằm lại bộ dạng như có điều gì đó không ổn.
“Mộ Hàn à, em… em bây giờ thật sự không thể chạy được.
nữa..” Đối với một người phụ nữ bình thường không tập thể dục nhiều mà nói, chỉ cần là người phụ nữ hay đi mua sắm thì việc có thể chạy trong một thời gian dài như vậy là quá phi thường rồi!
“Chạy không nổi thì cứ nghỉ ngơi một chút, chỉ cần về đến nhà là không sao rồi, một lát nữa cứ đi theo anh chúng ta sẽ từ từ chạy, người phía sau cũng không đuổi kịp đâu” Vòng tay ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô gái nhỏ, Tư Mộ Hàn đau xót đỡ cô dậy và chậm rãi đi bộ.
Đã chạy một lúc lâu như vậy mà bây giờ lại phải chạy tiếp, nghỉ ngơi một chút khiến cho việc đứng lên thật khó khăn.
Hơn nữa lúc đang đi Tư Mộ Hàn liền quay đầu lại nhìn có lẽ cả khu rừng đã cháy hết rồi nhưng đã đi rất xa rồi mà anh vẫn có thể.
nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trời, khói đen dày đặc bao trùm cả bầu trời như những đám mây.
Ai mà biết được người của Abel có đuổi theo họ và có tìm thấy họ hay không, cả mấy chục người không thể cứ đơn giản mà bỏ qua cho họ như vậy, chưa kế đến lần này Abel thực sự muốn giết họ vì vậy ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.
Trong lúc dìu Nguyễn Tri Hạ đi đầu của Tư Mộ Hàn luôn nghĩ đến việc phải làm sao để giải quyết hậu quả ở phía sau.
Cho đến khi cảm thấy ống tay áo hơi bị rách và giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ vang lên bên tai: “Mộ Hàn à, nếu như, em chỉ nói là nếu như chúng ta gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn bất luận như: thế nào anh cũng phải đưa Hướng Minh rời khỏi, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.