Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3898
Hà An Sinh
17/09/2022
Cô ấy bước mấy bước tới, nắm lấy tay anh định nhấc người lên, nước lạnh buốt đến thấu xương: “Kiến Định, anh là đồ ngốc hay đang tự hành hạ bản thân mình đấy? Nếu tôi không tới thì anh định sẽ ngâm cả đêm này hả? Nước lạnh hết cả rồi, Kiến Định, tỉnh lại đi!”
Giọng nói bên tai anh nhẹ nhàng mềm mại, mí mắt Nguyễn Kiến Định khẽ run lên, cả người như bị bóng đè, làm thế nào cũng không mở mắt ra được.
Nhưng người bên cạnh lại kéo tay anh, vỗ vào hai má khiến ý thức mơ hồ của anh dần tỉnh lại, Nguyễn Kiến Định giật mình một cái, khó khăn mở mắt ra, nheo mắt chưa nhìn rõ người, theo phản xạ nắm lấy bàn tay duỗi ra kia.
“AI Đau..” Tay Nguyễn Minh Tú bị nắm đau đến mức cả khuôn mặt cô ấy nhăn lại vì đau, híp mắt khẽ kêu lên. .
Sau khi chạm vào ánh mắt lạnh thấu xương của Nguyễn Kiến Định, giọng nói đột ngột dừng lại, sắc mặt tái nhợt, nước mắt rơi lã chã.
“Kiến Định, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Mồ hôi sau lưng cô ấy chảy ròng ròng, cổ tay cô ấy rất đau, khi nói chuyện giọng cô ấy cũng run lên. Nếu trông người trước mặt cô ấy không tỉnh táo, cô ấy đã dùng bạo lực khiến anh ấy buông tay.
Nguyễn Kiến Định lắc đầu, sau khi nhìn rõ người trước mặt mới đột nhiên buông tay ra, đầu nặng trĩu, như thể đã lâu không hoạt động được, han gỉ hết rồi, xung quanh anh ấy là một bồn nước lạnh.
Anh ấy chỉ nhớ hình như lúc trước anh ấy đã uống rượu, về việc.
anh ấy vào bồn tắm như thế nào và đã ở trong bồn tắm bao lâu thì Nguyễn Kiến Định hoàn toàn không nhớ nổi, hiện tại cảm giác duy nhất chính là đầu rất đau, như là muốn nổ tung vậy.
“Kiến Định, anh đi ra trước, chúng ta đi ra ngoài thay quần áo, sau đó trở về giường ngủ một giấc là được rồi” Nguyễn Minh Tú đỡ lấy người đàn ông đứng còn không vững, hai người lảo đảo đi về phía trước, phải mất rất nhiều công sức mới có thể đi đến bên giường.
Nguyễn Minh Tú thật sự không còn chút sức lực nào, đặt người trên mặt đất, đi đến trước tủ quần áo, tìm tạm được một bộ đồ ngủ, nhắm mắt lại, vừa đỏ mặt vừa mò mẫm giúp anh cởi quần áo ướt ra, lau khô rồi mặc quần áo sạch sẽ vào cho anh ấy.
Lại mất rất nhiều công sức mới đưa người lên giường, đắp chăn, Nguyễn Minh Tú thở hổn hển ngồi trên giường nghỉ ngơi.
Sau một hồi lăn qua lộn lại vừa nãy, người vốn đang mơ màng nay.
đã ngủ, Nguyễn Minh Tú giúp anh ấy giém chăn, sờ trán anh ấy, không nhận thấy nhiệt độ cơ thể có thay đổi gì lớn, trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn về phía cửa sổ đang mở mà thở dài, uống nhiều rượu như vậy, thực ra mùi rượu trong phòng cũng không nặng, có lẽ là do thông gió rất tốt, Nguyễn Minh Tú đành cam chịu đi tới thu dọn bình rượu trên sàn, để vào trong góc tường, sau đó đóng cửa số, lau mồ hôi trên trán. Sau một hồi bận rộn như vậy, sắc trời cũng dần sáng, muốn ngủ cũng đã muộn rồi.
Cô ngồi bên giường nhìn một người đàn ông nào đó vẫn còn đang ngủ, ước lượng thời gian rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Khi cô bước vào lần nữa, bên ngoài trời cũng đã sáng, đặt đống đồ trên tay xuống bàn, Nguyễn Minh Tú bước đến bên giường, cúi người xuống, võ nhẹ lên má Nguyễn Kiến Định: “Kiến Định, đã không còn sớm nữa, mau dậy thôi!”
Võ võ mấy cái, Nguyễn Kiến Định nhíu mày, miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.
“Sao lại đến tìm anh giờ này?” Vừa tỉnh lại liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Minh Tú, Nguyễn Kiến Định hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười, chống hai tay ngồi dậy trên giường, chưa kịp đứng dậy, anh ấy chỉ cảm thấy thế giới trước mắt dường như đang xoay chuyển, trời đất tối tấm, Đầu đau như búa bổ, như có vô số kim châm cắm vào, Nguyễn Kiến Định xoa xoa thái dương, nhắm mắt dựa vào đầu giường.
“Ai bảo đêm qua anh uống nhiều như thế làm gì! Giờ thì đau đầu lắm phải không!”
Giọng nói bên tai anh nhẹ nhàng mềm mại, mí mắt Nguyễn Kiến Định khẽ run lên, cả người như bị bóng đè, làm thế nào cũng không mở mắt ra được.
Nhưng người bên cạnh lại kéo tay anh, vỗ vào hai má khiến ý thức mơ hồ của anh dần tỉnh lại, Nguyễn Kiến Định giật mình một cái, khó khăn mở mắt ra, nheo mắt chưa nhìn rõ người, theo phản xạ nắm lấy bàn tay duỗi ra kia.
“AI Đau..” Tay Nguyễn Minh Tú bị nắm đau đến mức cả khuôn mặt cô ấy nhăn lại vì đau, híp mắt khẽ kêu lên. .
Sau khi chạm vào ánh mắt lạnh thấu xương của Nguyễn Kiến Định, giọng nói đột ngột dừng lại, sắc mặt tái nhợt, nước mắt rơi lã chã.
“Kiến Định, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Mồ hôi sau lưng cô ấy chảy ròng ròng, cổ tay cô ấy rất đau, khi nói chuyện giọng cô ấy cũng run lên. Nếu trông người trước mặt cô ấy không tỉnh táo, cô ấy đã dùng bạo lực khiến anh ấy buông tay.
Nguyễn Kiến Định lắc đầu, sau khi nhìn rõ người trước mặt mới đột nhiên buông tay ra, đầu nặng trĩu, như thể đã lâu không hoạt động được, han gỉ hết rồi, xung quanh anh ấy là một bồn nước lạnh.
Anh ấy chỉ nhớ hình như lúc trước anh ấy đã uống rượu, về việc.
anh ấy vào bồn tắm như thế nào và đã ở trong bồn tắm bao lâu thì Nguyễn Kiến Định hoàn toàn không nhớ nổi, hiện tại cảm giác duy nhất chính là đầu rất đau, như là muốn nổ tung vậy.
“Kiến Định, anh đi ra trước, chúng ta đi ra ngoài thay quần áo, sau đó trở về giường ngủ một giấc là được rồi” Nguyễn Minh Tú đỡ lấy người đàn ông đứng còn không vững, hai người lảo đảo đi về phía trước, phải mất rất nhiều công sức mới có thể đi đến bên giường.
Nguyễn Minh Tú thật sự không còn chút sức lực nào, đặt người trên mặt đất, đi đến trước tủ quần áo, tìm tạm được một bộ đồ ngủ, nhắm mắt lại, vừa đỏ mặt vừa mò mẫm giúp anh cởi quần áo ướt ra, lau khô rồi mặc quần áo sạch sẽ vào cho anh ấy.
Lại mất rất nhiều công sức mới đưa người lên giường, đắp chăn, Nguyễn Minh Tú thở hổn hển ngồi trên giường nghỉ ngơi.
Sau một hồi lăn qua lộn lại vừa nãy, người vốn đang mơ màng nay.
đã ngủ, Nguyễn Minh Tú giúp anh ấy giém chăn, sờ trán anh ấy, không nhận thấy nhiệt độ cơ thể có thay đổi gì lớn, trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn về phía cửa sổ đang mở mà thở dài, uống nhiều rượu như vậy, thực ra mùi rượu trong phòng cũng không nặng, có lẽ là do thông gió rất tốt, Nguyễn Minh Tú đành cam chịu đi tới thu dọn bình rượu trên sàn, để vào trong góc tường, sau đó đóng cửa số, lau mồ hôi trên trán. Sau một hồi bận rộn như vậy, sắc trời cũng dần sáng, muốn ngủ cũng đã muộn rồi.
Cô ngồi bên giường nhìn một người đàn ông nào đó vẫn còn đang ngủ, ước lượng thời gian rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Khi cô bước vào lần nữa, bên ngoài trời cũng đã sáng, đặt đống đồ trên tay xuống bàn, Nguyễn Minh Tú bước đến bên giường, cúi người xuống, võ nhẹ lên má Nguyễn Kiến Định: “Kiến Định, đã không còn sớm nữa, mau dậy thôi!”
Võ võ mấy cái, Nguyễn Kiến Định nhíu mày, miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.
“Sao lại đến tìm anh giờ này?” Vừa tỉnh lại liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Minh Tú, Nguyễn Kiến Định hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười, chống hai tay ngồi dậy trên giường, chưa kịp đứng dậy, anh ấy chỉ cảm thấy thế giới trước mắt dường như đang xoay chuyển, trời đất tối tấm, Đầu đau như búa bổ, như có vô số kim châm cắm vào, Nguyễn Kiến Định xoa xoa thái dương, nhắm mắt dựa vào đầu giường.
“Ai bảo đêm qua anh uống nhiều như thế làm gì! Giờ thì đau đầu lắm phải không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.