Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3904
Hà An Sinh
19/09/2022
Điện thoại được nhận rất chậm, giống như qua cả một đời rồi, phía đối diện truyền đến giọng một người đàn ông yếu ớt.
“Nói đi”
“Ông ngoại, cháu là Nguyễn Kiến Định, bây giờ cháu đang ở gần một nhà máy ở ngoại ô, bây giờ Abel rất có thể đang giao dịch với người khác”
Anh ta vừa nói xong chưa bao lâu thì lại có một chiếc xe dừng lại, chính là người đàn ông đi cùng Abel trước đó.
Sau người cũng có hai vệ sĩ, trong tay cầm hai valil lớn, nhìn có vẻ vô cùng lợi hại, đồ bên trong rõ ràng là rất không đơn giản, rất có thể là một số đồ nguy hại cho người!
“Ông đã phái người đi rồi, bây giờ cháu nằm xuống ở đấy, đừng hành động thiếu suy nghĩ, cháu phải nhớ, có thể đến chỗ này thì phải có điều kiện gì đó, không có lệnh của ông thì có thể nào cũng không thể để lộ chính mình, dù người bên trong có đánh nhau, thậm chí là đánh chết, hai bên đều thiệt hại thì cháu cũng cần phải ở đó, thậm chí tìm chỗ nào che lấp hành tung tốt hơn”
Công tước Otto gần như tuyệt tình nói một đoạn dài, tiếng thở trong giọng nói cũng lớn hơn lúc nấy nhiều.
Tốn quá nhiều sức, đương nhiên là Nguyễn Kiến Định không cam lòng chỉ nhìn từ xa, anh tranh luận theo lý lẽ: “Nhưng mà Abel và người đàn ông đó đã đi vào từ lâu rồi, đợi ông phái người tới, nên nói nên bàn bạc thì cũng xong cả rồi, còn có tác dụng gì nữa?”
Anh ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tòa nhà phòng thủ nghiêm ngặt cách đó không xa, quan sát xung quanh chuẩn bị lén vào.
“Không có nhiều nhưng mà như thế, con phải sống tốt cho ông, trong năm phút người tiếp nhận sẽ đến” Thở hai hơi mạnh, hồng hộc giống như ống bễ cũ kỹ, cảm giác sẽ hỏng ngay lập tức.
“Ông ngoại, con sẽ bảo đảm an toàn của con, ông cũng biết vì sao con lại đến, giải quyết sớm chút mới có thể về nhà sớm một chút, có lẽ vết thương của ông vẫn luôn không tốt, con rất lo cho ông, nếu lần hành động này không thành công, con muốn gặp mặt ông” Nói rồi Nguyễn Kiến Định mím môi cúp máy, định không để ý đến sự ngăn cản của ông ngoại, tự mình vào xem tình hình bên trong rốt cuộc là như thế nào.
Tòa nhà này được xây ở một nơi khá trống trải, xung quanh ngoài mấy gốc cây lẻ tẻ thì hoàn toàn không có chỗ có thể núp được, muốn đi đến khu vực này mà không để người ta phát hiện là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nguyễn Kiến Định nhìn chấm chẵm hai vệ sĩ canh giữ ở cửa, cởi cúc áo.
ở tay nhưng vẫn luôn không dừng lại.
Người canh giữ ở cửa có hai người, khoảng hai mét xung quanh lại có một người, từng người được sắp xếp gần như bao kín tòa nhà này, muốn đi vào, chỉ xử lý một người là không thể, chắc chắn phải giải quyết hết người bên ngoài, còn phải yên lặng giải quyết mới được, nếu không người bên trong nghe được tiếng động, kết cục của anh chỉ có thể là chịu không nổi.
Sau khi so sánh cẩn thận một chút, Nguyễn Kiến Định yên lặng chui ra ngoài từ sau cột đá, động tác nhanh nhẹn linh hoạt trốn sau một cái cây gọi là tương đối to, cách hơi gần một chút. Anh ta thăm dò nhìn tiếp, phát hiện dường như người canh giữ bên ngoài có hơi – thờ ơ, quả thực mà nói chính là cảm giác lơ đễnh, hoàn toàn không chú ý đến chỗ.
này.
Nếu một hai người ngẫu nhiên có tình hình như thế này thì còn tính là bình thường, nhưng tất cả mọi người đều có tình hình như thế này, vậy thì không bình thường một chút nào.
Abel có lế đã biết sự tồn tại của anh ta, lúc này đang sắp đặt ván cờ chờ anh ta tự mình chui đầu vào lưới!
Nguyễn Kiến Định cũng không ngốc như vậy, vì nếu con đường đã được.
“Nói đi”
“Ông ngoại, cháu là Nguyễn Kiến Định, bây giờ cháu đang ở gần một nhà máy ở ngoại ô, bây giờ Abel rất có thể đang giao dịch với người khác”
Anh ta vừa nói xong chưa bao lâu thì lại có một chiếc xe dừng lại, chính là người đàn ông đi cùng Abel trước đó.
Sau người cũng có hai vệ sĩ, trong tay cầm hai valil lớn, nhìn có vẻ vô cùng lợi hại, đồ bên trong rõ ràng là rất không đơn giản, rất có thể là một số đồ nguy hại cho người!
“Ông đã phái người đi rồi, bây giờ cháu nằm xuống ở đấy, đừng hành động thiếu suy nghĩ, cháu phải nhớ, có thể đến chỗ này thì phải có điều kiện gì đó, không có lệnh của ông thì có thể nào cũng không thể để lộ chính mình, dù người bên trong có đánh nhau, thậm chí là đánh chết, hai bên đều thiệt hại thì cháu cũng cần phải ở đó, thậm chí tìm chỗ nào che lấp hành tung tốt hơn”
Công tước Otto gần như tuyệt tình nói một đoạn dài, tiếng thở trong giọng nói cũng lớn hơn lúc nấy nhiều.
Tốn quá nhiều sức, đương nhiên là Nguyễn Kiến Định không cam lòng chỉ nhìn từ xa, anh tranh luận theo lý lẽ: “Nhưng mà Abel và người đàn ông đó đã đi vào từ lâu rồi, đợi ông phái người tới, nên nói nên bàn bạc thì cũng xong cả rồi, còn có tác dụng gì nữa?”
Anh ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tòa nhà phòng thủ nghiêm ngặt cách đó không xa, quan sát xung quanh chuẩn bị lén vào.
“Không có nhiều nhưng mà như thế, con phải sống tốt cho ông, trong năm phút người tiếp nhận sẽ đến” Thở hai hơi mạnh, hồng hộc giống như ống bễ cũ kỹ, cảm giác sẽ hỏng ngay lập tức.
“Ông ngoại, con sẽ bảo đảm an toàn của con, ông cũng biết vì sao con lại đến, giải quyết sớm chút mới có thể về nhà sớm một chút, có lẽ vết thương của ông vẫn luôn không tốt, con rất lo cho ông, nếu lần hành động này không thành công, con muốn gặp mặt ông” Nói rồi Nguyễn Kiến Định mím môi cúp máy, định không để ý đến sự ngăn cản của ông ngoại, tự mình vào xem tình hình bên trong rốt cuộc là như thế nào.
Tòa nhà này được xây ở một nơi khá trống trải, xung quanh ngoài mấy gốc cây lẻ tẻ thì hoàn toàn không có chỗ có thể núp được, muốn đi đến khu vực này mà không để người ta phát hiện là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nguyễn Kiến Định nhìn chấm chẵm hai vệ sĩ canh giữ ở cửa, cởi cúc áo.
ở tay nhưng vẫn luôn không dừng lại.
Người canh giữ ở cửa có hai người, khoảng hai mét xung quanh lại có một người, từng người được sắp xếp gần như bao kín tòa nhà này, muốn đi vào, chỉ xử lý một người là không thể, chắc chắn phải giải quyết hết người bên ngoài, còn phải yên lặng giải quyết mới được, nếu không người bên trong nghe được tiếng động, kết cục của anh chỉ có thể là chịu không nổi.
Sau khi so sánh cẩn thận một chút, Nguyễn Kiến Định yên lặng chui ra ngoài từ sau cột đá, động tác nhanh nhẹn linh hoạt trốn sau một cái cây gọi là tương đối to, cách hơi gần một chút. Anh ta thăm dò nhìn tiếp, phát hiện dường như người canh giữ bên ngoài có hơi – thờ ơ, quả thực mà nói chính là cảm giác lơ đễnh, hoàn toàn không chú ý đến chỗ.
này.
Nếu một hai người ngẫu nhiên có tình hình như thế này thì còn tính là bình thường, nhưng tất cả mọi người đều có tình hình như thế này, vậy thì không bình thường một chút nào.
Abel có lế đã biết sự tồn tại của anh ta, lúc này đang sắp đặt ván cờ chờ anh ta tự mình chui đầu vào lưới!
Nguyễn Kiến Định cũng không ngốc như vậy, vì nếu con đường đã được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.