Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3922
Hà An Sinh
23/09/2022
“Dì Hứa, e là người đó một lát nữa sẽ không ra, con ở đây chờ.
trước, dì đi tìm người báo tin” Lúc trước cô ta nhất định muốn bám theo, nhưng bây giờ khi đã bình tĩnh lại, cô ta mới biết tình trạng hiện tại của mình nguy hiểm như thế nào!
Trong trường hợp này, nếu muốn thoát nạn một cách hoàn hảo, ắt phải tìm đến Tư Mộ Hàn……
Có lẽ Nguyễn Kiến Định đến tiếp nhận kết quả tốt nhất.
“Không được” Nghe xong lời của cô, Hứa Minh Ngọc không hề nghĩ ngợi bèn trực tiếp chừ chối, im lặng nói tiếp: “Dì ở đây trông coi, cháu đi thông báo người tới, hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định dì không biết người nào, dì không chắc chắn có thể gặp được họ, còn nữa, người ở bên trong rất có thể quen biết dì, nhưng bọn họ không biết dì, đã nhiều năm dì không xuất hiện, cho nên cháu đi đi, dì ở đây nhìn, cho dù dì bị phát hiện, dì cũng có thể nói là lạc đường, bọn họ.
không biết dì, nhưng cháu thì khác…”
Ai cũng không chắc chản rốt cuộc người bên trong có từng gặp Trân Mộc Châu hay không, chưa gặp còn may, lỡ như từng gặp thì vậy phiền phức lớn.
Hứa Minh Ngọc nhìn cô gái nhỏ đăng trước mình, khóe miệng nở nụ cười với cô ta, vuốt tóc cô ta: “Ngoan một chút, dì ở đây rất an toàn, chí cần động tác của cháu đủ nhanh, dì chắc chẩn có thể an toàn cùng cháu về nhà”
Hứa Minh Ngọc cũng nói như vậy, Trần Mộc Châu suy nghĩ sự thật cũng hẳn là như vậy, nhưng để cô ta cứ trực tiếp rời khỏi bỏ lại Hứa.
Minh Ngọc như vậy, trong lòng cô ta cũng không buông bỏ được, thời gian từng giờ trôi qua, càng kéo dài ngược lại càng bất lợi với họ.
Sau khi hai người đầu đầy mồ hôi giãng co mười mấy phút tại chỗ, Trần Mộc Châu mới trầm mặt quay đầu chạy về.
Lúc đến sau lưng người đàn ông kia, không cảm thấy bồn chồn khó đi bao nhiêu, chờ lúc mình đi ra, Trần Mộc Châu mới phát hiện, muốn thuận lợi ra khỏi đây cũng không phải chuyện dễ.
Người sốt ruột dễ dàng phạm sai lầm, càng sốt ruột càng sai, cuối cùng Trần Mộc Châu gần như lạc đường trong hẻm nhỏ này, đi khoảng một tiếng, mới chui ra từ bên trong, lúc này cũng bất chấp những thứ khác, trực tiếp đón xe đi.
Nguyễn Kiến Định rốt cuộc có gặp cô ta hay không thì không chả: nhưng Tư Mộ Hàn thì cô có cách dẫn anh tới gặp mặt, chỉ cần co thể nhìn thấy mặt, chuyện sẽ dễ dàng, ngồi ở ghế sau, tay Trần Mộc Châu vô ý thức bẻ móng tay mình, sắc mặt tái nhợt dọa người.
Tài xế cứ quay đầu dò xét cô, Trần Mộc Châu cũng không phát hiện, cả người chìm trong thế giới của mình.
Cũng may từ khu ổ chuột đến công ty Tư Mộ Hàn cũng không xa lắm, bây giờ cũng không phải giờ cao điểm, chưa đầy nửa tiếng, tài xế đã đưa cô ta tới nơi, nhìn lên tòa cao ốc cao chọc trời trước mặt, cô ta nhắm chặt đôi mắt, lau mồ hôi rồi đi vào trong.
“Quý cô này, xin hỏi cô đến tìm người sao, không phải nhân viên công ty chúng tôi thì không thể vào, nếu cô tìm người thì tốt nhất gọi điện, bảo người cô muốn tìm xuống đây nói” Còn chưa đi được bao xa, đã bị tiếp tân ngăn cả, Trần Mộc Châu có hơi bực bội.
“Tôi tìm tổng giám đốc của các cô, có chuyện rất quan trọng nói với anh ta, cô giúp tôi truyền đạt một câu, anh ta đương nhiên sẽ để người đón tôi lên”
Biết ở trước mặt tiếp tân nói nhiều như vậy, không hẹn trước thì cô †a cũng tuyệt đối sẽ không để mình vào, Trần Mộc Châu dứt khoát nói ra mục đích cô ta đến cho tiếp tân nghe, yêu cầu cô ta truyền lời, chỉ chẳng qua lời này đương nhiên là tránh né đám người, đi đến gần nói nhỏ bên tai cô ta.
Tiếp tân không rõ rốt cuộc cô ta có việc thật sự hay chỉ là người yêu mến tống giám đốc, nhưng nhìn dáng vẻ chật vật này của cô ta, suy nghĩ một chút rồi rốt cuộc vẫn gọi điện cho trợ lý tổng giám đốc, tính hỏi tình huống một chút.
trước, dì đi tìm người báo tin” Lúc trước cô ta nhất định muốn bám theo, nhưng bây giờ khi đã bình tĩnh lại, cô ta mới biết tình trạng hiện tại của mình nguy hiểm như thế nào!
Trong trường hợp này, nếu muốn thoát nạn một cách hoàn hảo, ắt phải tìm đến Tư Mộ Hàn……
Có lẽ Nguyễn Kiến Định đến tiếp nhận kết quả tốt nhất.
“Không được” Nghe xong lời của cô, Hứa Minh Ngọc không hề nghĩ ngợi bèn trực tiếp chừ chối, im lặng nói tiếp: “Dì ở đây trông coi, cháu đi thông báo người tới, hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định dì không biết người nào, dì không chắc chắn có thể gặp được họ, còn nữa, người ở bên trong rất có thể quen biết dì, nhưng bọn họ không biết dì, đã nhiều năm dì không xuất hiện, cho nên cháu đi đi, dì ở đây nhìn, cho dù dì bị phát hiện, dì cũng có thể nói là lạc đường, bọn họ.
không biết dì, nhưng cháu thì khác…”
Ai cũng không chắc chản rốt cuộc người bên trong có từng gặp Trân Mộc Châu hay không, chưa gặp còn may, lỡ như từng gặp thì vậy phiền phức lớn.
Hứa Minh Ngọc nhìn cô gái nhỏ đăng trước mình, khóe miệng nở nụ cười với cô ta, vuốt tóc cô ta: “Ngoan một chút, dì ở đây rất an toàn, chí cần động tác của cháu đủ nhanh, dì chắc chẩn có thể an toàn cùng cháu về nhà”
Hứa Minh Ngọc cũng nói như vậy, Trần Mộc Châu suy nghĩ sự thật cũng hẳn là như vậy, nhưng để cô ta cứ trực tiếp rời khỏi bỏ lại Hứa.
Minh Ngọc như vậy, trong lòng cô ta cũng không buông bỏ được, thời gian từng giờ trôi qua, càng kéo dài ngược lại càng bất lợi với họ.
Sau khi hai người đầu đầy mồ hôi giãng co mười mấy phút tại chỗ, Trần Mộc Châu mới trầm mặt quay đầu chạy về.
Lúc đến sau lưng người đàn ông kia, không cảm thấy bồn chồn khó đi bao nhiêu, chờ lúc mình đi ra, Trần Mộc Châu mới phát hiện, muốn thuận lợi ra khỏi đây cũng không phải chuyện dễ.
Người sốt ruột dễ dàng phạm sai lầm, càng sốt ruột càng sai, cuối cùng Trần Mộc Châu gần như lạc đường trong hẻm nhỏ này, đi khoảng một tiếng, mới chui ra từ bên trong, lúc này cũng bất chấp những thứ khác, trực tiếp đón xe đi.
Nguyễn Kiến Định rốt cuộc có gặp cô ta hay không thì không chả: nhưng Tư Mộ Hàn thì cô có cách dẫn anh tới gặp mặt, chỉ cần co thể nhìn thấy mặt, chuyện sẽ dễ dàng, ngồi ở ghế sau, tay Trần Mộc Châu vô ý thức bẻ móng tay mình, sắc mặt tái nhợt dọa người.
Tài xế cứ quay đầu dò xét cô, Trần Mộc Châu cũng không phát hiện, cả người chìm trong thế giới của mình.
Cũng may từ khu ổ chuột đến công ty Tư Mộ Hàn cũng không xa lắm, bây giờ cũng không phải giờ cao điểm, chưa đầy nửa tiếng, tài xế đã đưa cô ta tới nơi, nhìn lên tòa cao ốc cao chọc trời trước mặt, cô ta nhắm chặt đôi mắt, lau mồ hôi rồi đi vào trong.
“Quý cô này, xin hỏi cô đến tìm người sao, không phải nhân viên công ty chúng tôi thì không thể vào, nếu cô tìm người thì tốt nhất gọi điện, bảo người cô muốn tìm xuống đây nói” Còn chưa đi được bao xa, đã bị tiếp tân ngăn cả, Trần Mộc Châu có hơi bực bội.
“Tôi tìm tổng giám đốc của các cô, có chuyện rất quan trọng nói với anh ta, cô giúp tôi truyền đạt một câu, anh ta đương nhiên sẽ để người đón tôi lên”
Biết ở trước mặt tiếp tân nói nhiều như vậy, không hẹn trước thì cô †a cũng tuyệt đối sẽ không để mình vào, Trần Mộc Châu dứt khoát nói ra mục đích cô ta đến cho tiếp tân nghe, yêu cầu cô ta truyền lời, chỉ chẳng qua lời này đương nhiên là tránh né đám người, đi đến gần nói nhỏ bên tai cô ta.
Tiếp tân không rõ rốt cuộc cô ta có việc thật sự hay chỉ là người yêu mến tống giám đốc, nhưng nhìn dáng vẻ chật vật này của cô ta, suy nghĩ một chút rồi rốt cuộc vẫn gọi điện cho trợ lý tổng giám đốc, tính hỏi tình huống một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.