Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3932
Hà An Sinh
27/09/2022
“Em vẫn đi ngủ đầy đủ chỉ là rất nhớ anh..” Hai tay Nguyễn Minh Tú ôm cổ anh ấy, cô khóc lâu như vậy nên cảm xúc cũng đã được trút bỏ kha khá, trên mặt cũng chậm rãi có ý cười, chỉ có điều đôi mắt và cái mũi vẫn đỏ rực, trên mặt vẫn còn nước mắt, nụ cười này làm cho người ta cảm thấy rất đau lòng.
“Nguyễn Kiến Định mím môi nhìn bộ dạng của cô ấy sau cúi đầu thở dài: “Về nhà anh sẽ chỉnh đốn em, lần sau nếu như còn không ngoan ngoãn nghỉ ngơi thì sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy đâu!” Anh chỉ vào trán cô ấy rối kéo tay cô ấy ở trên cổ mình xuống nằm tay đi về phía trước: “Nếu như em còn không đi, trời sắp sáng rồi đến lúc đó.
người vây xem sẽ không ít như vậy đâu!”
Nguyễn Minh Tú thè lưỡi, một cái tay khác cũng ôm cánh tay của anh ấy, nửa tựa ở trên người anh ấy dịch chuyển về phía trước.
Hai người cười nói, đợi đến khi tới nơi thì chỉ còn lại một chiếc xe đang chờ, còn lại đã rời đi từ lâu rồi!
Một đường bôn ba, về đến nhà Nguyễn Kiến Định ngoại trừ cảm thấy mệt mỏi đã không cảm giác được thứ gì khác, mí mắt rũ xuống hận không thể trực tiếp ngủ ở trên mặt đất nhưng khẳng định như vậy là không được, uống một bát canh gà mà Nguyễn Minh Tú đã bảo phòng bếp chuẩn bị xong từ lâu cảm giác cả người dễ chịu hơn nhiều, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy rồi trở về phòng tắm rửa đơn giản sau đó nằm ở trên giường lập tức ngủ thiếp đi.
Thậm chí không quản được việc chưa cởi dép, tóc vẫn còn ướt.
Lúc Nguyễn Minh Tú đi vào Nguyễn Kiến Định đã ngủ say rồi, mái tóc của anh ấy còn dính nước thấm ướt một mảng lớn ở trên chăn, áo ngủ mặc hờ hững ở trên người, chân thả ở cạnh giường vẫn còn đeo dép, râu ria cũng không cạo, đôi mắt xanh đen.
Sau khi cô ấy chậm rãi đi tới ngồi ở cạnh giường quan sát hồi lâu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của anh ấy rồi mới đứng dậy cầm khăn mặt kê ở dưới đầu anh ấy, sau đó cố gắng kéo chăn ra đắp lên trên người anh ấy, cởi giày ra cất kỹ kiểm tra cửa sổ lần cuối sau đó kéo lên màn cửa, sau khi xác nhận không có vấn đề mới tắt đèn đi ra ngoài.
Một bên khác công tước Otto được đưa thẳng tới bệnh viện, Tư.
Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ở bên cạnh suốt cả hành trình, tận mắt nhìn bác sĩ đẩy người vào phòng phẫu thuật rồi lại ký tên một đống tài liệu cần phải ký khi phẫu thuật, Nguyễn Tri Hạ đợi đến khi trời hửng sáng thì người ở trong phòng phẫu thuật mới một lần nữa đẩy cửa ra, trong mắt hai người tràn đầy tia máu, sắc mặt hơi vàng như nến, nhìn qua có vẻ rất tiều tụy.
“Vết thương đã được xử lý lại, chúng tôi nhận thấy tim bệnh nhân cũng có một số vấn đề trong quá trình mổ, chuyện này cần phải chờ đến khi vết thương tốt thì người nhà hãy đưa bệnh nhân tới kiểm tra thì chúng tôi mới có thể xác nhận được, phải mất một thời gian thì vết thương mới khép lại được, mọi người chăm sóc tỉ mỉ một chút thì sẽ mau lành hơn” Bác sĩ vừa tháo găng tay vừa nói với hai người.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy liên tục gật đầu, hận không thể ghi tất cả những lời bác sĩ vừa mới nói vào trong quyển vở để nhớ kỹ, đợi sau khi bác sĩ nói xong rồi rời đi mới căng thẳng lôi kéo cánh tay của Tư Mộ Hàn đuổi theo xe đẩy đã được đẩy tới phòng bệnh buồn bã đứng ở bên cạnh công tước Otto.
Thật vất vả mới có thể trở về, vốn dĩ tưởng rằng vết thương tốt rồi sẽ không sao, ai biết nửa đường xuất hiện thêm tim có vấn đề, lúc trước ông nội Hoäc cũng bởi vì tim có vấn đề nên mới qua đời, nếu như tim thật sự có vấn đề vậy thì cô không dám nghĩ tới hậu quả.
“Bác sĩ chỉ nói là nghi ngờ, đợi sau khi vết thương lành thì đưa ông ngoại đi kiểm tra cẩn thận, có rất nhiều loại bệnh về tim nên em đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu, trời sắp sáng rồi, anh đưa em trở về ngủ một giấc được không, anh sẽ ở đây trông ông giúp em”
Tư Mộ Hàn không thể nhìn nổi Nguyễn Tri Hạ như vậy, anh cầm tay cô hơi cúi người nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của cô.
“Em muốn ở đây với ông ngoại, anh vẫn còn phải làm việc đấy, hay là anh chợp mắt ngủ một lát ở trong phòng nghỉ, lúc này vẫn còn sớm anh ngủ hai tiếng rồi hãy đi!” Nguyễn Tri Hạ sờ lên đôi mắt xanh đen của anh cũng cảm thấy đau lòng cho anh!
“Anh không sao, không muốn về nhà ngủ ở đây cũng vậy, chỉ có điều Hướng Minh và Tinh Hòa có thể sẽ lo lắng cho em”
“Nguyễn Kiến Định mím môi nhìn bộ dạng của cô ấy sau cúi đầu thở dài: “Về nhà anh sẽ chỉnh đốn em, lần sau nếu như còn không ngoan ngoãn nghỉ ngơi thì sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy đâu!” Anh chỉ vào trán cô ấy rối kéo tay cô ấy ở trên cổ mình xuống nằm tay đi về phía trước: “Nếu như em còn không đi, trời sắp sáng rồi đến lúc đó.
người vây xem sẽ không ít như vậy đâu!”
Nguyễn Minh Tú thè lưỡi, một cái tay khác cũng ôm cánh tay của anh ấy, nửa tựa ở trên người anh ấy dịch chuyển về phía trước.
Hai người cười nói, đợi đến khi tới nơi thì chỉ còn lại một chiếc xe đang chờ, còn lại đã rời đi từ lâu rồi!
Một đường bôn ba, về đến nhà Nguyễn Kiến Định ngoại trừ cảm thấy mệt mỏi đã không cảm giác được thứ gì khác, mí mắt rũ xuống hận không thể trực tiếp ngủ ở trên mặt đất nhưng khẳng định như vậy là không được, uống một bát canh gà mà Nguyễn Minh Tú đã bảo phòng bếp chuẩn bị xong từ lâu cảm giác cả người dễ chịu hơn nhiều, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy rồi trở về phòng tắm rửa đơn giản sau đó nằm ở trên giường lập tức ngủ thiếp đi.
Thậm chí không quản được việc chưa cởi dép, tóc vẫn còn ướt.
Lúc Nguyễn Minh Tú đi vào Nguyễn Kiến Định đã ngủ say rồi, mái tóc của anh ấy còn dính nước thấm ướt một mảng lớn ở trên chăn, áo ngủ mặc hờ hững ở trên người, chân thả ở cạnh giường vẫn còn đeo dép, râu ria cũng không cạo, đôi mắt xanh đen.
Sau khi cô ấy chậm rãi đi tới ngồi ở cạnh giường quan sát hồi lâu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của anh ấy rồi mới đứng dậy cầm khăn mặt kê ở dưới đầu anh ấy, sau đó cố gắng kéo chăn ra đắp lên trên người anh ấy, cởi giày ra cất kỹ kiểm tra cửa sổ lần cuối sau đó kéo lên màn cửa, sau khi xác nhận không có vấn đề mới tắt đèn đi ra ngoài.
Một bên khác công tước Otto được đưa thẳng tới bệnh viện, Tư.
Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ở bên cạnh suốt cả hành trình, tận mắt nhìn bác sĩ đẩy người vào phòng phẫu thuật rồi lại ký tên một đống tài liệu cần phải ký khi phẫu thuật, Nguyễn Tri Hạ đợi đến khi trời hửng sáng thì người ở trong phòng phẫu thuật mới một lần nữa đẩy cửa ra, trong mắt hai người tràn đầy tia máu, sắc mặt hơi vàng như nến, nhìn qua có vẻ rất tiều tụy.
“Vết thương đã được xử lý lại, chúng tôi nhận thấy tim bệnh nhân cũng có một số vấn đề trong quá trình mổ, chuyện này cần phải chờ đến khi vết thương tốt thì người nhà hãy đưa bệnh nhân tới kiểm tra thì chúng tôi mới có thể xác nhận được, phải mất một thời gian thì vết thương mới khép lại được, mọi người chăm sóc tỉ mỉ một chút thì sẽ mau lành hơn” Bác sĩ vừa tháo găng tay vừa nói với hai người.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy liên tục gật đầu, hận không thể ghi tất cả những lời bác sĩ vừa mới nói vào trong quyển vở để nhớ kỹ, đợi sau khi bác sĩ nói xong rồi rời đi mới căng thẳng lôi kéo cánh tay của Tư Mộ Hàn đuổi theo xe đẩy đã được đẩy tới phòng bệnh buồn bã đứng ở bên cạnh công tước Otto.
Thật vất vả mới có thể trở về, vốn dĩ tưởng rằng vết thương tốt rồi sẽ không sao, ai biết nửa đường xuất hiện thêm tim có vấn đề, lúc trước ông nội Hoäc cũng bởi vì tim có vấn đề nên mới qua đời, nếu như tim thật sự có vấn đề vậy thì cô không dám nghĩ tới hậu quả.
“Bác sĩ chỉ nói là nghi ngờ, đợi sau khi vết thương lành thì đưa ông ngoại đi kiểm tra cẩn thận, có rất nhiều loại bệnh về tim nên em đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu, trời sắp sáng rồi, anh đưa em trở về ngủ một giấc được không, anh sẽ ở đây trông ông giúp em”
Tư Mộ Hàn không thể nhìn nổi Nguyễn Tri Hạ như vậy, anh cầm tay cô hơi cúi người nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của cô.
“Em muốn ở đây với ông ngoại, anh vẫn còn phải làm việc đấy, hay là anh chợp mắt ngủ một lát ở trong phòng nghỉ, lúc này vẫn còn sớm anh ngủ hai tiếng rồi hãy đi!” Nguyễn Tri Hạ sờ lên đôi mắt xanh đen của anh cũng cảm thấy đau lòng cho anh!
“Anh không sao, không muốn về nhà ngủ ở đây cũng vậy, chỉ có điều Hướng Minh và Tinh Hòa có thể sẽ lo lắng cho em”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.